Đôi mắt to tròn đen nhánh từ từ mở ra.
A? Đây là đâu?
Nguyễn Lê mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường nhìn xung quanh bốn phía rồi sững người. Đây không phải khách điếm nàng đang ở.
Đột nhiên một dòng kí ức cuộn cuộn tràn vào não bộ khiến nàng phải nhăn mày. Sau một lúc tiếp nhận thông tin, khuôn mặt bàng hoàng không tin nổi vào trước mặt. Vậy mà, nàng xuyên qua. Đúng, chính là xuyên qua một thời không khác hoàn toàn với nơi nàng sinh hoạt. Nơi này mang phong cách nhìn cổ đại nhưng lại mang theo nét phóng khoáng mà những kiến trúc cổ đại không có, những vật dụng kì quái mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Nguyễn Lê ôm đầu đau nhức lê thân hình mệt mỏi đi về nơi có một đồ vật hình chữ nhật có thể soi được bản thân như gương đồng nhưng lại rõ nét hơn nhiều lần. Cuộc đời Nguyễn Lê có một bí mật không để ai khác biết được đó chính là nhan khống.
Nhìn người trong gương có khuôn mặt giống mình nhưng da dẻ mịn màng trắng hơn của bản thân, đây là thân thể của người trẻ tuổi nha~. Này là hai má đào phúng phính, cặp mắt to tròn hấp háy , nháy mắt như có sương mù nhìn vào một cái là như chìm vào bể nước ôn nhu. Đôi môi anh đào chúm chím đỏ hồng bóng bẩy làm người nhìn vào muốn phóng con dã thú trong mình ra ức hϊếp nàng. Sống mũi cao cao điểm một chút màu hồng nhạt làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nay càng dễ thương hơn.
Ừm,nguyên chủ này giống nàng. Tuy trước kia Nguyên Lê cũng xinh đẹp nhưng vì hàng năm dầm mưa dãi nắng nên da dẻ không được trắng như thân thể này, nhan không như nàng nhìn vào trong gương một Nguyễn Lê của thời trẻ yêu kiều như vậy thì vô cùng hài lòng.
Ngắm mình trong gương một lúc lâu Nguyễn Lê mới bắt đầu sắp xếp lại kí ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Nguyễn Lê, đang học cao trung năm hai, 17 tuổi, thi cuối học kì một đạt điểm thấp bị ba mẹ trách mắng nên giận dỗi bỏ nhà đi. Cũng ngày hôm đó mà xảy ra tai nạn kinh hoàng mà nguyên chủ ân hận suốt đời. Xe của ba mẹ "Nguyễn Lê"* này vội vàng đi tìm cô không may bị xe tải lớn đâm phải mất mạng ngay tại chỗ. Khi đọc được tin này, "Nguyễn Lê" không thể tin được ngất đi, được một người tốt bụng đưa tới bệnh viện.
*Tớ để nguyên chủ trong ngoặc để phân biệt nhé
Sau khi tỉnh lại, nguyên chủ chưa đủ 18 tuổi nên vẫn cần người giám hộ nhưng ba mẹ Nguyễn là trẻ mồ côi nên không có nội ngoại thân thích nào. Vậy là "Nguyễn Lê" cũng đi theo chân ba mẹ trở thành đứa trẻ mồ côi bơ vơ không nơi nương tựa. Cô bé chấp nhận số phận chịu tang, biết bản thân được ba mẹ tặng cho một ngôi nhà nhỏ như mong ước nên quyết định bán ngôi nhà trong nội thành dọn đến ngôi nhà mới. Trải qua mấy ngày dằn vặt, cô gái ấy bất chấp tất cả uống thuốc ngủ tự sát trong chính ngôi nhà.
Thế mới có cảnh Lê Lê bé nhỏ tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại trước đó, nguyên chủ đã đi đời nha ma. Nguyễn Lê có thể hiểu được tâm lí của nguyên chủ nhưng nàng không chấp nhận cách hành động cực đoan của "Nguyễn Lê".
Nàng cũng là đứa trẻ mồ côi đấy thôi.
Vốn ở thời đại kia, Nguyễn Lê là đứa bé bị vứt bỏ trong rừng được sư phụ một lần đi tìm nguyên liệu nhặt về. Sư phụ nàng là một trù thần vô cùng nổi danh, nhờ công dạy dỗ từ nhỏ của ông ấy mà giờ đây nàng đã không phụ công lao dìu dắt đã có thể danh xứng với thực "trò giỏi hơn thầy". Năm Khang Nguyên thứ 13, sư phụ viên tịch, nàng một lòng ngao du thiên hạ, đi tìm những phương pháp độc đáo, chế biến món ăn ngon hơn. Chặng đường đi tìm mỹ thực ấy nàng luôn một mình, phải mạnh mẽ, chiến đấu với mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Tính quật cường ăn màu trong máu thịt không thể rút cũng không thể bào mòn, năng lực thích nghi mạnh mẽ với cuộc sống khắc nghiệt ở bất cứ đâu là một đạo lí nàng học được từ nhỏ để sinh tồn cũng như du hành khắp nơi.
Tình huống xuyên qua này, không sao, nàng có thể hoà nhập một cách nhanh nhất có thể.
Nguyễn Lê rất tò mò với nơi ở mới này, tất cả đồ vật ở đây kì lạ thật, làm cho nàng thân thiết chỉ có chiếc giường nệm nhỏ kia thôi. Một cục nhỏ hồng hồng đặt ở trên bàn bỗng nhiên kêu lên âm thanh quái dị.
"Gì đây? Không biết vật này có ăn được không?" Con sâu thèm ăn trong bụng Nguyễn Lê hợp tình hợp lí kêu hai tiếng "ục...ục..". Bé Lê đưa điện •cục hồng hồng • thoại ấy bỏ vào miệng cắn một phát:" Ui, gãy răng", tưởng đẹp mà ăn được ai dè cái cục nhỏ này làm bằng thứ gì đó rắn chắc quá.
Màn hình điện thoại sáng lên một cái làm Nguyễn Lê giật mình làm rơi phát choảng lên sàn nhà.
"Phù, may không vỡ" , Bảo bảo • hết hồn chim én• Lê.
"Ục..ục.." con sâu thèm ăn lại ngoi lên kháng nghị, Nguyễn Lê bất lực phải bỏ cục nhỏ mà nàng không biết qua một bên để chút nữa tìm tòi sau, bây giờ quyết định đi tìm thứ gì ăn được vậy.