Tài năng của Nguyễn Lê là nấu ăn, nấu ăn siêu đỉnh. Nàng lấy điện thoại vào các app bán đồ ăn, đồ hộp xem qua một hồi. Nàng cũng muốn thi triển tài năng của mình nga~ , cơ mà nơi này nghèo quá, có ai mua nổi.
"Ài ss" , Lê Lê bé nhỏ lại phải thở dài.
"Quen là tốt rồi", nàng nghĩ nghĩ đến khi mình dung nhập hoàn toàn với thế giới mới này sẽ xuất hết tài năng của mình để làm giàu.
"Mở quán cơm cũng ổn, bán đồ ăn bình dân trước đi."
Lê Lê suy đi nghĩ lại thì thấy bán cơm hộp cần phải tìm hiểu kĩ nên việc này nàng sẽ bỏ qua một bên suy tính đến việc mở quán ăn nhỏ tại nhà trước. Cứ nghĩ mãi đến tận buổi chiều, nàng rốt cuộc cũng biết xem đồng hồ. Này, bây giờ là năm giờ chiều rồi. Mùa xuân ở phía nam có chút nắng dịu, năm giờ chiều cũng không coi là tối quá. Nàng móc 20 đồng trong túi đi ra ngoài kia mua chút rau dưa, lại sang tiệm tạp hoá mua chút gia vị, đồ uống, những nguyên liệu nấu ăn khác rồi sang nhà bác Hanh mua hai bìa đậu liền trở về.
Tối nay nàng làm một bát canh đậu phụ trứng cà chua, một đĩa đậu phụ kho tiêu, một chút rau củ ăn kèm. Bận rộn trong bếp nửa tiếng đã có ngay đĩa thức ăn thơm nức mũi. Sâu thèm ăn phải đấu tranh ngoi ra. Tuy không đói lắm nhưng Nguyễn Lê không kìm được phải nuốt nước miếng "ực" . Đúng là quá thơm.
"Oa....oa...oa...thơm thơm, mẹ ơi con muốn ăn." Vì mùi thơm này mà những nhà gần đó có trẻ con ngửi thấy đều đòi ăn bằng được. Hết tiếng này lại đến tiếng này lại đến tiếng khác, dỗ sao cũng không ngừng. Còn Nguyễn Lê đang ở trong phòng bếp lại không biết gì, nấu nốt món canh rồi chuẩn bị ngồi vào bàn thưởng thức bữa tối.
"Cốc ..cốc.." Nguyễn Lê giật mình rơi miếng đậu.
"Ai đó." Trời đánh tránh miếng ăn, thức ăn vào mồm rồi còn rơi mất, nàng rất bực mình đó nha. Tối rồi còn có ai làm phiền.
Cửa mở ra, nàng thấy có ba bốn người phụ nữ bế theo con nhỏ đứng trước mặt. Mặt mũi đứa nhỏ nào cũng tèm lem nước mắt, có đứa còn đang sụt sịt.
"Thơm thơm...mẹ ơi thơm thơm."
"Con muốn ăn, con muốn ăn."
Mấy đứa bé ngửi được mùi hương ngày một nồng nhao nhao thi nhau hét muốn ăn. Các bà mẹ thấy cảnh này xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Xem tình huống này, Nguyễn Lê còn gì không rõ nữa. Tươi cười mời mọi người vào nhà. Ghế không đủ thì ngồi đất.
"Cái kia, cô gái nhỏ à, chúng ta xin lỗi nhưng bọn trẻ cứ khóc quá không làm sao nín nên quyết định sang đây làm phiền cháu, cháu có thể cho dì một ít thức ăn đó không? Dì có thể trả tiền." Một người phụ nữ da ngăm đen ôm đứa bé còn sụt sịt khóc duy nhất lên tiếng.
"Đúng vậy, cháu gái, chúng ta có thể trả tiền." Một người tiếp một người tranh nhau cướp lời sợ bị đoạt mất.
"Được rồi, mọi người im lặng. Cháu sẽ lấy ra đây chia đều cho mọi người, còn phần tiền nong thì không cần."
Nói rồi Nguyễn Lê vào bếp lấy đĩa đậu hũ kho tiêu ra chia mỗi người một phần.
"Kia, cháu không cần tiền thật à? Thế này thì ngại lắm!" Người phụ nữ lúc đầu lên tiếng lại xấu hổ dụt dè trả lời lại.
"Hàng xóm với nhau cả mà, không cần tiền, có gì mọi người giúp đỡ cháu là được." Lê bảo bảo mỉm cười như phật di lặc không thấy mặt trời đâu. Trong lòng thầm nghĩ không đâu lại không mất tiền mà có thể thu được quan hệ không tồi thế này ai mà không thích. Về sau nàng mở quán ăn cũng dễ dàng có người chiếu cố hơn.
"Vậy cảm ơn cháu, chúng ta không làm phiền cháu ăn cơm nữa." Những đứa bé từ khi thấy được thức ăn đã ngừng khóc thúc giục mẹ mình cho ăn, mấy người phụ nữ đó thay nhau tạm biệt Nguyễn Lê về nhà mình. Nguyễn Lê Vui vẻ nhảy chân sáo vào bếp lấy trứng gà chiên hành.
"Hít hà, tay nghề mình không thụt lùi, thức ăn ngon có đúng là có thể cứu vớt tâm hồn con người nha." Lê Lê đưa đĩa trừng gà lên mũi ngửi ngửi , thơm nức mũi thôi rồi.
Tâm trạng vui mừng càn quét bữa ăn, một phân đoạn ngắn vừa nãy đã không cánh mà bay ra khỏi đầu của cô gái nhỏ.
Tâm trạng tốt thì giấc ngủ cũng tốt, sáng ngày hôm sau cô gái nhỏ dậy thật sớm, xem qua đồng hồ cũng chỉ có sáu giờ. Vệ sinh cá nhân, thay bộ quần áo gọn gàng. Lê Lê soi gương lần nữa vẫn không nhịn được lòng ngạc nhiên với y phục nơi này. Ở đây không cần phải mặc rườm rà như cổ đại, không sợ bị hở cánh tay nhỏ hay chân nhỏ của mình, thoải mái bung lụa hết sức cũng không bị ai chế giễu. Quần bò bó sát, áo thun che đến eo, chân đi giày thể thao trắng, nhìn vòng nào ra vòng đó, vừa gọn gàng lại thuận tiện. Uống một cốc trà táo đỏ rồi mang đeo túi đội mũ đi ra ngoài.
(Bắt đầu từ đây, Nguyễn Lê hoà nhập vào cuộc sống hiện đại mình sẽ sửa lại xưng hô "nàng" theo phong cách thời hiện đại).
Chân nhỏ vui vẻ sách túi vải Tote đến đầu ngõ.
"Lê Lê ra ngoài hả?" Bà Trương không biết khi nào đã ngồi dưới gốc cây anh đào nói chuyện với mấy ông mấy bà khác.
"Dạ, cháu muốn vào nội thành", Nguyễn Lê mỉm cười. Mắt cong híp lại thành hình trăng khuyết, hai má lúm khắc sâu rõ rệt , cả khuôn mặt như bừng sáng.
Mấy người ngồi dưới gốc cây sững sờ.
" Đứa nhỏ nhà ai mà xinh quá."
" Cô gái nhỏ thật xinh đẹp."
Ông Hồ hồi phục lại tinh thần cười ha hả:
"Mau đi đi không lại trễ chuyến xe buýt."
Nguyễn Lê cúi người:" Tạm biệt bà Trương, tạm biệt ông Hồ, tạm biệt mọi người, cháu đi đây ạ."
Nói xong cả người nhẹ nhàng đi tới đường lớn đợi xe buýt.