Giản Tinh Tuế vừa dứt lời, hai người bên kia điện thoại không biết vì cái gì lại trầm mặc một cách quỷ dị, mà yên lặng như vậy làm sự nghi ngờ trong lòng Giản Tinh Tuế chậm rãi nổi lên, hô hấp cũng bắt đầu thả chậm.
Khi tất cả đang chìm vào hoang mang, liền nghe được tiếng của Trương mẫu chen vào: “Ha ha ha, đừng hiểu lầm, ta là nhóm máu A, cha ngươi là B.”
Giản Tinh Tuế có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng cũng đành phải gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn tồn tại điểm kỳ quái, bởi vì lần trước nhờ An Nhiễm điền vào bản báo cáo, hắn đã điền cả hai người đều là nhóm máu A. Nếu là vậy, giữa An Nhiễm và vợ chồng Trương thị, có một bên đang nói dối, hoặc là tất cả mấy người này đều đang nói dối. Có phải là bởi vì ở nơi này khó có biện pháp liên lạc ra ngoài, cho nên hai bên mới mỗi người nói một kiểu hay không? Giản Tinh Tuế cũng không thể hiểu hết, nhưng hiện tại còn đang quay dở chương trình, không thể làm rõ trắng đen ngay được.
Sau khi dập điện thoại, Giản Tinh Tuế liền đưa điện thoại di động trở về giao cho nhân viên phụ trách, trong lòng trăm mối tơ vò, không biết nên làm thế nào.
Thẩm Tinh Thần đi tới dò hỏi hắn: “Lần hoạt động này, người nhà ngươi có tới không?”
“A? Không nhất định.” Giản Tinh Tuế nói: “Hẳn là sẽ không tới, công việc của họ hình như khá bận.”
Thẩm Tinh Thần cười nhạo một tiếng: “Tiết mục thu hình cũng chỉ diễn ra có một ngày, chẳng lẽ không thể thu xếp công việc rồi bỏ ra mấy tiếng ngồi ở đây, bộ bận rộn giải cứu thế giới chắc?”
Giản Tinh Tuế bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.
Thẩm Tinh Thần chỉ là nghĩ sao nói vậy, nhưng điều hắn nói cũng có nguyên nhân, người khác là tổng tài một giây cũng có thể kiếm ra mấy trăm vạn còn có thể sắp xếp thời gian để tới, ngươi như thế nào liền bận như vậy đến cũng không đến được.
Quan tâm hay không, thật ra trước nay đều rất rõ ràng.
Bây giờ Giản Tinh Tuế đối với chuyện này cũng đã không còn mấy phần khổ sở, hắn chỉ cười cười, rồi nhẹ nhàng cảm khái một câu: “Đúng vậy…… Ngươi nói rất đúng.”
……
Hôm sau
Hôm nay là một ngày náo nhiệt.
Để phục vụ cho sự xuất hiện của gia đình các tuyển thủ nên cổng lớn luôn được mở ra 24/24, rất nhiều học viên đều rất phấn khích, bọn họ đã hơn một tháng không được gặp mặt người nhà, thật vất vả mới có cơ hội, hiển nhiên một đám đều có chút hân hoan.
Vào buổi sáng, nhóm lão sư tập hợp toàn thể các học viên ở sân tập lớn, Phó Kim Tiêu đứng ở đằng trước, nam nhân anh tuấn nho nhã vì không muốn đoạt nổi bật của các tuyển thủ, nên chỉ mặc một bộ đồ vận động hưu nhàn đơn giản, nhưng cho dù là vậy, Phó ảnh đế vẫn quá khác biệt so với nhóm thanh thiếu niên đứng đằng kia, cỗ mị lực của nam nhân trưởng thành đúng là không thể khiến người khác dời đi tầm mắt.
“Chiều nay, cha mẹ người thân của mọi người sẽ đến đây, bọn họ đã rất quan tâm lo lắng cho mọi người, cho nên ít nhất cũng nên làm gì đó để đáp lại tình yêu thương của họ.” Phó Kim Tiêu chỉ vào giấy bút trên bàn nói: “Viết xuống tâm tư tình cảm hoặc là nguyên vọng của mọi người với tương lai sau này, niêm phong để lại đó, sau khi người nhà đến thì giao cho bọn họ.”
Mỗi người đều tiến lên nhận giấy bút.
Giản Tinh Tuế cầm giấy, không biết nên viết gì, đại bộ phận học viên đều đã đặt bút, chỉ có hắn đối mặt với tờ giấy trắng mà phát ngốc, nhưng nếu thật sự cái gì cũng không làm thì không tốt lắm, vì thế hắn bắt đầu đặt bút, vẽ lên đó mấy bức hình.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm: “Đang vẽ cái gì đó?”
Giản Tinh Tuế sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Kim Tiêu đang đứng ngay bên cạnh, hắn có chút hoảng hốt.
“Hỏi ngươi đấy.” Phó Kim Tiêu cúi đầu: “Vẽ cái gì.”
Ở trên trang giấy của Giản Tinh Tuế, không hề có chữ, chỉ có mấy hình vẽ đen trắng được phác họa đơn giản: đó là một căn phòng, có một thanh niên đang đứng đó, chung quanh người này còn có một ít đồ vật rải rác, thoạt nhìn như là đĩa CD. Căn phòng này rất lớn, nhưng không biết vì cái gì lại như rất trống trải, còn thiếu niên kia, rõ ràng bên người chất đầy bao nhiêu đồ vật, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy nỗi cô độc tịch liêu.
Giản Tinh Tuế khẽ mở môi: “Vẽ nhà.”
Nhà?
Nhà chỉ có một người?
Phó Kim Tiêu nhớ tới chủ đề tiết mục sáng nay, nguyện vọng cho tương lai, vậy điều mà Giản Tinh Tuế mong ước là tương lai.... chỉ có một người?
Hai ngày trước trong sự kiện gọi điện hình như phần quay chụp của hắn có vấn đề, nghe nói lúc đó toàn bộ mọi người trong sảnh đều kết nối thành công, chỉ có điện thoại của đứa nhỏ này vẫn không có ai bắt máy, chỉ biết ngồi bần thần tại chỗ.
“Đây là ngươi đang tưởng tượng về nhà trong tương lai sao?” Phó Kim Tiêu cúi người xuống, con ngươi đen nhánh nhìn nhìn. Hắn không dò hỏi Giản Tinh Tuế vì cái gì vẽ nhà lại không vẽ người thân, cũng không tò mò hắn vì cái gì không viết thư, chỉ nhẹ nhàng nói: “Người này đang làm gì ở đây?”
Giản Tinh Tuế thành thật trả lời: “Xem TV.”
Ở trong tưởng tượng của hắn, sinh hoạt trong tương lai chính là có một phòng ở của riêng mình, có công việc thuận lợi, có một tủ chứa đầy album yêu thích, vào cuối tuần có thể ngủ nướng trong chăn. Cuộc sống lúc này đã có thể đi vào quỹ đạo, lúc rảnh rỗi nhàn hạ rất vẫn sẽ lựa chọn yên lặng dõi theo thần tượng, từ màn ảnh để ý cuộc sống của hắn như thế nào, từng ngày từng ngày bình đạm an nhiên, không còn gì có thể hạnh phúc hơn. Nhưng kết cục đời trước còn rõ ràng ngay trước mắt, nên đối với hắn mà nói, nếu có thể sống được một ngày như vậy, cũng là quá xa xỉ.
Phó Kim Tiêu thấp giọng: “Đây là TV sao?”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đưa bút cho ta.” Phó Kim Tiêu lấy bút trong tay hắn, ở trên giấy vẽ đơn giản vài nét, phác họa ra hình dáng của một ngời.
Giản Tinh Tuế dò hỏi: “Đây là?”
Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Không nhìn ra sao?”
Giản Tinh Tuế “phụt” một tiếng bật cười, thời điểm hắn cười đôi mắt liền cong thành hình trăng non, kỳ thật rất đẹp: “Sao ngài lại biết ta đang xem ngài?”
“À?”
Thanh âm của Phó Kim Tiêu mang nét gợi cảm từ tính, nơi đáy mắt xẹt qua một mạt ý cười, dò hỏi: “Chẳng lẽ là người khác?”
“……”
Là ngươi.
Tim Giản Tinh Tuế tại một khắc này hung hăng mà nhảy lên, hắn cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn, nguyên bản chỉ có một thanh niên đơn độc đứng trong phòng, bây giờ đã không còn như vậy nữa. Chẳng sợ người kia vẫn giống như cũ chỉ có thể nhìn thấy qua màn ảnh, nhưng bây giờ ít nhất bọn họ cũng đã xuất hiện trên cùng một bức hình. Hơn nữa lần này không phải là hắn đơn phương tình nguyện, mà chính Phó Kim Tiêu tự tay thêm vào.
Đối với việc này thực ra Phó Kim Tiêu có thể có vô số cách phản ứng lại, thậm chí cũng có thể trực tiếp hỏi vì sao hắn không viết thư, nhưng Phó ảnh đế lại không làm vậy. Hắn như thấu hiểu được nỗi khó xử cùng sự xót xa trong lòng Giản Tinh Tuế, để rồi dùng cách riêng của bản thân để an ủi vỗ về. Chỉ là một sự quan tâm bé nhỏ nhưng đã chiếu rọi cả khoảng trời tối tăm trong lòng cậu thiếu niên kia.
“Sao lại không nói lời nào rồi.” Phó Kim Tiêu đứng lên: “Ta vẽ thêm vào nên ngươi tức giận?”
Giản Tinh Tuế vội vàng lắc đầu: “Không có!”
Hốc mắt hắn có điểm ướŧ áŧ.
Có lẽ chỉ là thuận tay vẽ một chút, nhưng đối với người đã cô độc quá lâu là ấm áp đến mức nào, làm sao bây giờ, thật sự, thật sự rất thích.
“Ta không tức giận.” Hắn có chút vụng về cầm bức tranh, thậm chí vì sợ bị hiểu lầm, còn cuống quít giải thích: “Ta sẽ quý trọng cất giữ bức họa này, thật đấy ạ.”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Cất giữ như thế nào, trở về bọc khung treo lên, làm vật gia truyền?”
Giản Tinh Tuế bị nói cho xấu hổ, nhẹ giọng: “Cũng đâu đến mức đó.”
Phó Kim Tiêu không đùa hắn nữa: “Vậy đưa về bảo quản cho kỹ, sau này ta sẽ kiểm tra.”
Nói xong mấy lời này ảnh đế đại nhân liền rời đi, nâng bước đến bàn tiếp theo, nhưng Giản Tinh Tuế đang lưu lại thì không bình tĩnh được như vậy, hắn ngốc lăng, thậm chí có chút phản ứng không kịp, cái gì là…… sau này kiểm tra?
Sau khi kết thúc chương trình tuyển chọn này, bọn họ còn có sau này sao.
……
Buổi chiều
Người nhà các học viên sẽ chính thức tiến vào thăm hỏi, đạo diễn thông báo các nhóm thực tập sinh đều tập trung ở sảnh lớn, trải thảm đó để người đến thăm từ từ tiến vào. Cái này cũng tương đối trang trọng, vì để đạt được hiểu quả tốt nhất khi xuất hiện trên máy quay, rất nhiều người còn đặc biệt trang điểm một phen.
Nhóm người bắt đầu thay phiên đi vào, nhìn khung cảnh thân mật hòa hợp vui sướиɠ của học viên khi nhìn thấy cha mẹ, phải nói là thập phần ấm áp cảm động.
Giản Tinh Tuế tĩnh lặng ngồi đó nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh, dường như náo nhiệt đến mấy cũng không có bao nhiêu quan hệ với hắn.
Thẩm Tinh Thần nói: “Cũng không biết lần này trong nhà ai sẽ đến thăm ta.”
Giản Tinh Tuế sau khi nghe được liền hỏi: “Bá mẫu không tới sao?”
“Không nhất định, nàng hình như đang cùng với cha ta đi nước ngoài công tác thì phải.” Thẩm Tinh Thần dựa người vào ghế: “Ai cũng được, chỉ cần không phải là đại ca ta.”
Giản Tinh Tuế rất tò mò: “Đại ca ngươi làm sao vậy, rất đáng sợ sao?”
Thẩm Tinh Thần sau khi nghe được liền lộ ra biểu tình sợ hãi, dựng thẳng ngón tay: “Trên thế giới này, người có thể làm ta sợ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi, nhưng cơ bản là, mấy người này kiểu gì cũng phải gặp.”
Phó Kim Tiêu, tên này nhân mô cẩu dạng khẩu phật tâm xà, không thể chọc.
Từ Ân Chân, thoạt nhìn thì ôn nhu nhưng trên thực tế có thể lấy chày cán bột đuổi theo hắn vài con phố, càng không thể chọc.
Và còn một người, chính là đại ca hắn Thẩm Minh Lãng. Điều khiến nam nhân này đáng sợ chính là, hắn không giống như Phó Kim Tiêu mang thù trước xử tội sau, mà là hắn cực kỳ cực kỳ thích thuyết giáo, hơn nữa lại còn chú trọng quy củ, coi trọng ích lợi cùng tiền tài. Mà bản thân Thẩm Tinh Thần lại chưa từng là người quy củ, cứ như vậy, mỗi lần hai bên xảy ra mâu thuẫn, có thể nói là rất kịch liệt, nhưng ông trời đúng là không công bằng, dân đen lúc nào cũng thảm bại trước thực quyền, Thẩm Tinh Thần chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác chiến thắng Thẩm Minh Lãng, cho nên chỉ có thể cam chịu chấp nhận thống khổ.
Thẩm Tinh Thần bắt đầu cầu nguyện: “Hy vọng không phải đại ca, hy vọng không phải đại ca, hy vọng.....”
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng cười cười: “Ngươi càng niệm, cẩn thận sợ cái gì cái đó liền tới.”