Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 23: Không cùng nhóm máu

Giản Tinh Tuế nói: “Nếu không có gì ngươi giúp ta điền một chút, ta lát nữa trở về sẽ nộp lên.”

“Nga……” An Nhiễm tâm tình phức tạp, hắn thử hỏi: “Kia ba mẹ…… không phải, dì với chú lần này có đến đây không?”

Giản Tinh Tuế không xác định lắm, hắn nói: “Có khả năng sẽ đến.”

An Nhiễm cười cười: “Vậy thì tốt rồi, đã lâu không gặp mặt, họ chắc hẳn rất nhớ ngươi .”

Giản Tinh Tuế thầm nghĩ, nhớ ngươi thì còn có khả năng hơn, đến để nhìn mặt ta thì không chắc.

Bất quá loại chuyện này hắn cũng không cần phải nói, vì thế an tĩnh chờ An Nhiễm điền xong liền cầm lấy, nói một câu: “Cảm ơn.”

Thời điểm hắn xoay người chuẩn bị rời đi, An Nhiễm bỗng nhiên kêu lên: “Từ từ!”

Giản Tinh Tuế dừng lại nhìn hắn.

An Nhiễm đứng nơi đó, giống như có chút rối rắm, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Giản ca, hai ngày sau cha cùng anh trai sẽ đến đây thăm ta, các ngươi……”

Giản Tinh Tuế cảm giác tay chân có điểm run rấy.

Nguyên lai ký ức lại có thể dày vò con người đến mức này, ngay thời điểm An Nhiễm vừa dứt lời, trái tim hắn không tự chủ mà dâng lên từng cơn đau đớn. Mỗi lần nhớ tới Giản Khoát, ngay vào ngày hôm đó, đứng trong căn phòng quen thuộc, những lời nói lạnh băng được thốt lên, giọng điệu cứng rắn mà tuyệt tình.

Kỳ thật đôi khi hắn cũng sẽ nhớ lại vài sự kiện khác, tỷ như lúc còn nhỏ, cha cũng từng mang theo một nhà bọn họ ra ngoài chơi xuân, hắn sẽ một tay ôm Giản Tinh Tuế, một tay khác thì nắm lấy Giản Trị Giản Cố, mà mẹ cũng sẽ vì bọn họ mà chuẩn bị rất nhiều thức ăn. Anh cả đi học về sẽ luôn mua cho hắn món đồ chơi mới nhất, anh hai còn thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi dạy hắn đánh đàn.

Bọn họ đã từng là một gia đình hạnh phúc đến vậy.

Chính là sau này, theo năm tháng chậm rãi lớn lên, bản thân vẫn ngốc ngếch ngờ nghệch như thế. Rồi đến khi hắn vào sơ trung học tập cùng một lớp với An Nhiễm, không biết từ khi nào hết thảy đều thay đổi, giống như là một trang mới của vận mệnh được mở ra, ánh mắt mọi người nhìn vào hắn, đã chỉ còn là nỗi thất vọng.

Hắn cũng đã rất nỗ lực, muốn trở thành niềm kiêu ngạo của gia đình, nhưng cố gắng rồi lại cố gắng, thất bại rồi lại thất bại, thậm chí có những lúc hắn tưởng mình đã thành công nhưng đến phút chót tất cả lại trở thành đống hỗn độn, để rồi cuối cùng trở thành vết nhơ mãi không thể xóa nhòa trong cuộc đời của họ. Trong suốt bao nhiêu năm hắn sống không hiểu biến báo không biết nặng nhẹ, như là một kẻ đi đêm cầm đèn cầy, rõ ràng đã biết phía trước vốn không có đường nhưng vẫn ngoan cố bước tiếp, tay đã bỏng cháy đến nóng rát vẫn là không chịu buông tay, một kẻ ngu xuẩn như thế, kết cục sao có thể tốt đẹp.

Hết rồi.

Không trở về được nữa rồi.

Hắn biết.

“Nói với ta cái này để làm.” Thời điểm Giản Tinh Tuế xoay người, ánh mắt đã lặng yên không một gợn sóng: “Ta cùng với bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ nào.”

An Nhiễm ngạc nhiên.

Cái này hình như là đáp án mà hắn muốn, nhưng dường như cũng không phải.

Nhìn bóng dáng Giản Tinh Tuế rời đi, hắn không hiểu sao cảm thấy rất kỳ là, rõ ràng là cùng một người, nhưng so với trước kia lại khác biệt đến như vậy, một chút cũng không còn giống.

……

Ngày thứ hai

Tổ tiết mục bắt đầu thu hình, bởi vì tạm thời không quay ở sân khấu, cho nên đưa ra cho mọi người một nhiệm vụ, chính là đối diện với camera gọi điện cho cha mẹ, mục đích chính là muốn nhìn một chút phản ứng của họ sau một tháng chưa gặp mặt nhau.

Trước khi gọi điện, nhân viên công tác còn đưa ra câu hỏi: “Phỏng vấn một chút, các ngươi cảm thấy cha mẹ sau khi nhận được điện thoại sẽ phản ứng như thế nào?”

Mỗi học viên có một kiểu trả lời.

Thẩm Tinh Thần: “Còn có gì để nói, chắc chắn là cực kỳ nhớ ta, không nói nên lời.”

Ninh Trạch lời ít ý nhiều: “Sẽ dặn dò ta cố gắng nỗ lực.”

Lý Nhứ An tươi cười: “Bọn họ hẳn là rất lo cho ta, hỏi han sinh hoạt có tốt không.”

An Nhiễm cũng lộ ra biểu tình cảm động: “Ta cảm thấy chỉ cần có thể cùng cha mẹ nói chuyện là đã đủ rồi, thật ra cũng đã lâu rồi chưa gặp, ta rất nhớ họ.”

Nhân viên công tác lại đem camera hướng về Giản Tinh Tuế: “Vậy còn ngươi?”

Giản Tinh Tuế không nghĩ tới bản thân cũng bị kéo vào.

Đối mặt với máy quay, hắn nhẹ nhàng cười một chút: “Cái này, ta đoán không ra.”

Nhân viên công tác ha ha mà cười, rốt cuộc vẫn là buông tha cho hắn, bất quá càng như vậy, mọi người càng tò mò bọn họ rốt cuộc sẽ có phản ứng gì. Sau một hồi tổ tiết mục liền thông báo cho nhân viên công lấy điện thoại ra, đưa cho các thực tập sinh: “Hiện tại mọi người có năm phút, nhân cơ hội này gọi điện hỏi thăm cha mẹ một chút.”

Mọi người có được di động trong tay, ngay lập tức bấm số gọi điện.

Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên liên lạc thành công, hắn mở loa ngoài ra, nghe được bên kia tiếp lời, là một âm thanh trầm thấp của nam giới, là Thẩm phụ Thẩm Khang Thành: “Có việc gì?”

“Alo, ba à.” Thẩm Tinh Thần thanh âm kéo dài, cà lơ phất phơ: “Là con nha, con trai yêu quý của người!”

Thẩm phụ: “Sao lại gọi điện, lại gây ra rắc rối gì rồi?”

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cười điên rồi.

Thẩm Tinh Thần “Hả” một tiếng, trên mặt không nhịn được: “Ba, ngươi nói cái gì vậy, con trai gọi điện là do quá nhớ ngài thôi, sao có thể vì mấy cái đó được. Hai ngày sau nơi này có diễn ra hoạt động người biết không, ba nhớ mang theo ca ca cùng nhau tới xem ta biểu diễn, đây là cơ hội duy nhất trong mấy tháng này thôi đó!”

“……”

Điện thoại kia đầu trầm mặc một hồi.

Thẩm Tinh Thần rất đắc ý: “Thế nào, người có phải hay không rất cao hứng.”

“Chỉ có mấy tháng thôi sao?” Thẩm phụ tựa hồ thở dài một tiếng: “Ta còn tưởng rằng có thể thoải mái thêm khoảng thời gian nữa chứ.”

???

Thẩm Tinh Thần há hốc mồm.

Khán giả đang xem đều bị phản ứng của cặp cha con này chọc cho cười ha ha, Thẩm tổng làm đại tổng tài tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ nhi tử, nhưng trong lời nói lại tràn đầy sủng nịch, làm rất nhiều người cảm thán.

Các tuyển thủ khác.

Quả nhiên cha mẹ của Ninh Trạch rất lo cho hắn, dặn dò hắn cố gắng nỗ lực, coi chừng sức khỏe.

Mà An Nhiễm sau khi gọi điện, ba Giản ở đầu dây bên kia cũng cực kỳ ôn nhu: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đều xem tiết mục của ngươi rồi, ngươi làm rất tốt, chúng ta đều lấy ngươi làm kiêu ngạo, ngươi yên tâm, ba ba mụ mụ đều là hậu thuẫn của ngươi!”

Một phen lời nói khiến An Nhiễm lệ nóng doanh tròng.

Khán giả phòng phát sóng cũng vì một màn này mà động dung.

Mọi người cơ hồ đều tận dụng cơ hội hiếm có lần này biểu đạt cảm tình, chỉ có Giản Tinh Tuế ngồi ở một bên, hắn liên tục gọi điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không có ai bắt máy, ba phút nháy mắt sắp trôi qua, những người khác đều đã cùng cha mẹ trò chuyện được một hồi, chỉ có Giản Tinh Tuế nơi này vẫn chỉ nhận được thanh âm lạnh băng của máy móc: “Người nhận tạm thời không nghe máy được, xin vui lòng……”

Nhân viên quay phim nhìn nhìn Giản Tinh Tuế, hơi nghi ngại hỏi: “Làm sao vậy, không ai tiếp sao?”

Giản Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn về phía máy quay, không biết nói cái gì, tay đặt trên đùi không tự giác nắm thật chặt, rũ mi xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt, miễn cưỡng cười cười: “Phải, chắc hẳn họ đang vội.”

Thật sự bận rộn như vậy sao?

Ai biết được.

Năm phút sau, mấy tuyển thủ gần đó cũng đã gần kết thúc cuộc gọi, Giản Tinh Tuế vẫn ngồi yên ở chỗ kia, không nói một lời.

Cuối cùng, tiết mục khi hình kết thúc, tổ tiết mục muốn thu hồi di động, thời điểm thu đến Giản Tinh Tuế, di động bỗng nhiên rung lên một hồi, tiếp theo là nhạc chuông quen thuộc vang lên, hắn do dự một chút, không biết nên nhận hay không, bởi vì năm phút cũng đã qua.

Nhân viên công tác lại ôn nhu cười cười: “Không sao hết, nhận đi.”

Giản Tinh Tuế chần chờ: “Nhưng quy định……”

“Không có việc gì, quy định là vật chết.” Nhân viên công tác chỉ chỉ góc không người: “Đi sang đó, nghe xong điện thoại rồi đưa là cũng được.”

Giản Tinh Tuế lúc này mới cầm lấy di động tránh ra.

Nhân viên công tác thở dài nhìn bóng dáng hắn, không phải nàng tự nhiên mà muốn phá lệ cho Giản Tinh Tuế, chủ yếu là đứa nhỏ này lúc nãy ngồi ở chỗ kia, tuy rằng đã tận lực khắc chế, nhưng ánh mắt của hắn lúc đó, thật sự khiến người khác phải đau lòng.

……

Bên kia.

Giản Tinh Tuế sau khi nhận điện thoại liền chần chờ mở miệng: “Alo.”

Trương phụ nói: “Alo, là Tinh Tuế sao, lúc nãy ở trong tiệm đông quá, không nghe máy được.”

Giản Tinh Tuế vội vàng nói: “Không có việc gì.”

Thực ra lúc ấy rời đi cũng chỉ là hành động theo cảm tính, nhưng cách xa một tháng, tức giận trong lòng đã sớm biến mất không còn, nhìn thấy cha mẹ người khác quan tâm con trai mình như vậy, trong lòng liền ẩn ẩn chờ mong, nghĩ đến vợ chồng Trương thị có thể hay không cũng rất để tâm đến mình.

Hắn đợi một hồi, nghe được lời của Trương phụ: “Ngươi ở nơi đó có tốt không?”

Trên mặt Giản Tinh Tuế chậm rãi lộ ra nụ cười, hắn nói: “Cũng khá tốt.”

“Vậy à, thế Nhiễm Nhiễm có khỏe không?” Trương mẫu từ bên cạnh thò qua nói: “Hắn có vất vả lắm không, ta xem phát sóng thấy hắn có chút gầy.”

Giản Tinh Tuế bất giác nắm chặt di động trong tay.

An Nhiễm mệt sao, có lẽ là có, nhưng bản thân hắn thì sao? Chẳng lẽ hắn không mệt.

Một lần thực hiện công diễn thôi, hắn đã gầy đi năm sáu cân, vất vả như thế nào, áp lực ra làm sao, cũng là gì với Trương Hà?

Giản Tinh Tuế cứng đờ mà nói: “Bình thường, hắn vẫn khỏe.”

Trương mẫu thở dài một hơi: “Vậy là tốt, ta đây liền an tâm, đúng rồi, Tinh Tuế, ngươi gọi điện tới có chuyện gì vậy?”

Đã tới mức này, Giản Tinh Tuế một chút cũng không muốn mời bọn họ đến thăm, vì thế tùy tiện tìm một lý do: “Không có gì, tổ tiết mục muốn ta điền nhóm máu của cha mẹ, nhóm máu của hai người là gì?”

Trương phụ không nghĩ nhiều thản nhiên buột miệng: “À, là B đó”

Giản Tinh Tuế nghi hoặc: “B? Nhưng ta thuộc nhóm máu A?”

“……”

Đầu dây bên kia ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng.