Lời vừa dứt, Thẩm Tinh Thần vừa định phản bác một chút, kết quả mấy câu muốn nói nghẹn ngào bên miệng, không vì cái gì khác, đơn giản là ở cách đó không xa, đoàn người gia trưởng đang tiến vào, nam nhân mặc tây trang đang rảo bước trên thảm đỏ kia chính là anh trai của hắn.
Khuôn mặt Thẩm Minh Lãng thực nghiêm túc, tây trang nhã nhặn thập phần khéo léo, thậm chí mỗi bước đi đều chỉnh tề quy củ, giống như là mỗi một cm trên đất đều phải đo đạc qua.
Ngay lúc màn hình bắt đầu phát sóng, Thẩm Minh Lãng như nhận ra điều gì đó liền nhíu nhíu mày, làm cho khuôn mặt tuấn tú kia thêm phần nghiêm khắc, khán giả trong phòng phát sóng vừa nhìn đã sợ ngây người:
“Đây là gia trưởng nhà ai a!”
“Đây là ca ca của Thẩm Tinh Thần!”
“wowo~ ta nháy mắt muốn từ bạn gái Tinh Thần trở thành tẩu tử hắn.”
“Ha ha ha ha……”
Thẩm Minh Lãng đi đến chỗ trống bên cạnh Thẩm Tinh Thần ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua đệ đệ, mở miệng: “Ngồi có tướng ngồi, eo ngươi bị ai đánh gãy hả?”
Thẩm Tinh Thần nguyên bản cà là phất phơ, nghe được mấy lời này, vội vàng thẳng lưng lại.
Giản Tinh Tuế vốn dĩ cho rằng, Thẩm Minh Lãng giáo dục Tinh Thần là vì sợ dáng ngồi của hắn không ăn ảnh, ai biết ngay sau khi camera quay sang chỗ khác, Thẩm Minh Lãng chậm rì rì nói: “Đập nhiều tiền như thế vào người, không làm ăn cho tốt, muốn ta bị lỗ vốn hay gì?”
Thẩm Tinh Thần oa oa: “Ca à, một chút tiền đó có là gì, cảm thụ của ta chẳng phải mới là thứ quan trọng hay sao.”
“Ta tiêu tiền nâng ngươi lên chính là đã quan tâm đến ngươi lắm rồi.” Thẩm Minh Lãng mặt đeo mắt kính, nghiễm nhiên một bộ dáng khôn khéo của thương nhân, hắn hừ lạnh một tiếng: “Nên phiền toái ngươi cũng để ý tới cảm nhận của số tiền đó chút.”
Thẩm Tinh Thần thở phì phò: “Ta mà còn cần tiền để nâng? Ngươi đi hỏi hỏi fans của ta, ai mà không bởi vì thực lực cùng nhan sắc của ta chinh phục?”
Thẩm Minh Lãng đẩy đẩy mắt kính: “Vậy ngươi phải càng phải nỗ lực, gắng sức nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn cho ta, đừng làm ta bị thiệt.”
Thẩm Tinh Thần ôm một bụng tức.
Giản Tinh Tuế ngồi bên có chút đồng tình nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Thần, có một anh trai vừa khôn khéo lại có bản lĩnh, tiểu thiếu gia không đủ công lực, chỉ có thể cúi đầu chịu thua.
Phía trước có người tiến đến phát thẻ tên cùng vòng tay, Giản Tinh Tuế tự nhiên cầm giúp Thẩm Tinh Thần, thời điểm nhân viên công tác lại đây đưa bảng tổng kết, Giản Tinh Tuế cũng nhân tiện giúp Thẩm Tinh Thần báo cáo tình hình bên ký túc xá, cùng tình hình phân công trực nhật, có thể nói là thập phần săn sóc.
Tuy rằng đây chỉ là mấy chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng Thẩm Tinh Thần lại cảm giác được ánh mắt đại ca dừng trên người mình càng thêm nghiêm khắc, giống như đang ngồi trên lò nướng vậy, cực kỳ gian nan.
Thẩm Tinh Thần quay đầu nhìn về phía anh trai, khoác vai Giản Tinh Tuế giới thiệu: “Ca, đây là bằng hữu tốt ta quen biết ở chỗ này, Giản Tinh Tuế.”
Thẩm Minh Lãng nhìn về phía Giản Tinh Tuế
Giản Tinh Tuế đối với vị đại ca trọng quy củ này có mấy phần sợ hãi, hắn do dự không biết nên mở miệng thế nào mới lễ phép, Thẩm Minh Lãng đã duỗi tay: “Xin chào, ta là Thẩm Minh Lãng.”
Giản Tinh Tuế vội vàng bắt lấy tay: “Ta là Giản Tinh Tuế.”
“Đã nghe nói qua.” Thẩm Minh Lãng trầm giọng: “Đệ đệ ta chắc chắn đã khiến ngươi thêm phiền toái rồi.”
Giản Tinh Tuế không nghĩ người này lại lịch sự như vậy, ngay lập tức có chút thụ sủng nhược kinh: “Không phiền toái không phiền toái.”
Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh nghe liền trợn mắt há mồm, bất mãn kêu lên: “Ca, ta sao có thể gây phiền phức cho người ta được, phải ngược lại mời đúng, Tinh Tuế là tiểu đệ của ta, vẫn luôn là ta che chở hắn đó!”
Thẩm Minh Lãng không lạ gì tính tình của hắn, tiếp tục nói chuyện với Giản Tinh Tuế: “Nếu hắn ngày thường có cái gì quá đáng, người không cần nhường nhịn, xem hắn là bạn cùng phòng bình thường mà đối đãi, có vấn đề gì có thể tìm ta, hoặc trực tiếp nói với các lão sư, đây là danh thϊếp.”
Giản Tinh Tuế nhận lấy danh thϊếp mạ viền vàng, trong lòng không ngừng cảm thán, không hổ là đại tổng tài của Thẩm thị, chỉ là danh thϊếp cũng ngập tràn hơi thở thổ hào.
Giản Tinh Tuế nhìn bộ dáng bạn tốt bực mình, trong lòng liền có chút hâm mộ, bởi vì Thẩm Minh Lãng cho dù mặt ngoài đối với em trai khá nghiêm khắc, đôi khi còn ra vẻ ghét bỏ, nhưng từ lời nói, thậm chí là hành động, đã nói lên hắn là một người anh tốt, cũng là một người rất yêu quý em trai.
Hắn đã từng, từng có giống vậy.
Nhưng bây giờ, điều mà hắn có thể nhận được từ người thân của mình, chỉ là lạnh nhạt cùng chán ghét, kể cả là cha mẹ ruột, cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, tất cả phụ huynh cũng đã đến đông đủ!” Lý lão sư ở trên bục bắt đầu nói: “Hiện tại mọi người sẽ cùng người nhà của mình bắt cặp, bước lên phía trước để chuẩn bị cho trò chơi!”
Tuyển thủ không có người nhà đến, tự nhiên không thể tham gia tiết mục này.
Giản Tinh Tuế cho dù đã sớm dự đoán được khả năng sẽ như vậy, nhưng đến lúc này cũng không biết nên cảm thấy thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, liền đứng dậy rời đi. Ai ngờ mới bước được vài bước liền có nhân viên công tác lại thông báo.
Nhân viên công tác nói: “Hôm nay nếu ngươi không tham gia thu hình, có thể đi đến thư viện, hôm nay mọi người đều có thể ở nơi đó tự do đọc sách, coi như là hưởng thụ một hôm nghỉ phép.”
Có lẽ cũng có chút đau lòng với mấy người không có cha mẹ tới dự, tổ tiết mục rốt cuộc cũng châm chước một hồi.
Giản Tinh Tuế đương nhiên cũng đi qua.
Thư viện rất yên tĩnh, người đến đây nghỉ ngơi thư giãn cũng rất ít, chỉ có tầm mười mấy người, khả năng không phải tâm tình ai cũng tốt, nên cho dù trong cùng một phòng cũng không thấy nói gì với nhau, đều mỗi người một góc mà ngồi.
Ngồi tầm hai tiếng, Giản Tinh Tuế đang lật mấy quyển sách ra xem, liền nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài truyền đến.
“Hình như có người lại đây.” Học viên ngồi bên kia bàn nhẹ nhàng mở miệng.
Giản Tinh Tuế ngoảnh đầu ra phía ngoài, qua cửa sổ thấy được một đám người đang tụ thành đoàn tiến gần đến đây, hắn bước thêm mấy bước về phía cửa để xem rõ hơn, liền nhìn thấy An Nhiễm dẫn đầu đoàn người, tay còn cầm theo một cái túi lớn, trong đó hình như là mấy gói bánh. Hắn cầm lấy mấy cái chia cho những học viên hôm nay không đến tham gia tiết mục:
“Mọi người không cần phải khách khí.”
“Đây đều là đồ người nhà làm cho ta.”
“Mong mọi người đừng ghét bỏ.”
An Nhiễm ở trong chương trình này nhân duyên khá tốt, đối người khác luôn tự nhiên hào phóng, nên lúc này mấy thực tập sinh đều cao hứng phấn chấn mà qua.
Giản Tinh Tuế thấy Giản Cố cùng Giản Khoát đứng phía sau An Nhiễm, thái độ đối xử với hắn so với tâm tình lạnh băng lúc nói chuyện với mình như là hai người khác nhau. Lúc này Giản Khoát thật sự là một người cha tuyệt vời, hắn vẫn luôn đối với các học viên khác thân thiết quan tâm: “Mọi người ăn nhiều một chút không cần khách khí, Nhiễm Nhiễm ngày thường ở chỗ này còn phiền mọi người quan tâm.”
Mấy học viên xung quanh đều sôi nổi tỏ vẻ bá phụ khách khí.
Giản Tinh Tuế lúc này mới biết được, hóa ra không phải ông ấy không biết quan tâm đến người khác, chỉ là không nghĩ tới chuyện quan tâm hắn mà thôi.
Chỗ hắn ngồi là ở phía sau kệ sách, vốn tưởng rằng nơi này an tĩnh sẽ không có người quấy rầy, nhưng hắn có chút không ngờ tới, cho dù đã tận lực không muốn xuất hiện, có người vẫn cố tình phải tìm đến đây.
“Tinh Tuế, hóa ra ngươi ở chỗ.” An Nhiễm xách theo đồ vật tiến lại gần: “Ngươi cũng ăn một chút gì đi, là cha với các anh tự tay làm.”
Giản Tinh Tuế buông sách xuống, nhìn thoáng qua đồ trong tay hắn, là món bánh mì rong biển* trông khá tinh xảo, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn chán ghét rong biển, thậm chí còn có chút dị ứng, cho nên liền lắc lắc đầu: “Cảm ơn, ta không đói bụng.”
“Ngươi ăn một chút đi, đừng khách khí.” An Nhiễm thực lòng nhiệt tình lại đây: “Thật sự ăn rất ngon.”
Động tĩnh của bọn họ ngay lập tức hấp dẫn chú ý của mấy người khác.
Giản Cố cùng Giản Khoát cách đó không xa tự nhiên cũng phát hiện, vì thế xoải bước đi tới, dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
An Nhiễm có chút ủy khuất nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn đưa cho Tuế Tuế ít bánh thôi.”
Giản Cố lập tức nhìn về phía Giản Tinh Tuế, rõ ràng đã từng là người một nhà, nhưng ánh mắt hắn lại bình đạm lạnh nhạt đến đáng sợ, thậm chí có chút trách cứ: “Tuế Tuế, Nhiễm Nhiễm cũng chỉ là có ý tốt, ngươi ăn một chút thì có sao chứ.”
Giản Tinh Tuế thật sự không muốn nghe thêm bất kì điều gì, tim của hắn đã hoàn toàn rét lạnh.
Là người từng sống chung dưới một mái nhà, hắn dị ứng với cái gì, là cha là người thân chẳng lẽ không thể nhớ rõ, thậm chí hiện tại còn nói những lời như vậy.
Giản Tinh Tuế cầm chặt quyển sách trong tay, dứt khoát nói thẳng: “Ta nói ta không đói bụng, nên không muốn ăn.”
Giản Khoát lấy bộ dạng huynh trưởng chỉ trích: “Các ngươi đều là thực tập sinh cùng nhau sinh hoạt ở chỗ này, Nhiễm Nhiễm cũng chỉ là muốn chia sẻ một ít đò, cho dù không đói bụng, ngươi cũng không nên……”
“Ta đã nói cảm ơn rồi.” Giản Tinh Tuế rốt cuộc nhịn không nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Khoát: “Hơn nữa ta dị ứng rong biển, không có phúc hưởng dụng.”
Nói xong, sắc mặt Giản Cố cùng Giản Khoát đều biến đổi.
Thời khắc này, có lẽ trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ hoặc chột dạ, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bọn họ đều không nói thêm gì, chỉ có An Nhiễm đứng ra hư tình giả ý xin lỗi vài câu, sau đó lôi kéo cha cùng anh trai rời đi.
Mấy học viên khác sôi nổi đi theo họ chào tạm biệt.
Có người cầm bánh vừa ăn vừa hỏi Giản Tinh Tuế: “Tuế Tuế, ngươi không đi theo tạm biệt thúc thúc với Giản tiên sinh một tiếng sao?”
“Không cần.” Giản Tinh Tuế cúi đầu nhìn sách, thanh âm không nhẹ không nặng, nhưng lại dị thường kiên định rõ ràng: “Ta với bọn họ không thân.”
Nghe được những lời này, Giản Cố và Giản Khoát đã đi tới trước cửa bỗng chốc sững người, có chút không dám tin tưởng. Giản Khoát thậm chí không tự giác quay đầu lại nhìn Giản Tinh Tuế đang ngồi đằng kia, nhưng đứa bé đó không hề ngẩng đầu lên dù chỉ một cái, an tĩnh thản nhiên, thật giống như không chỉ là hiện tại, mà cho dù về sau trong ánh mắt cũng sẽ không còn một chút lưu luyến nào.
……
Lúc trời đã bắt đầu hơi tối, Giản Tinh Tuế ở thư viện nhận được thông báo, nói bên ngoài có người tìm.
Hắn có chút nghi hoặc ra khỏi thư viện, vậy mà ở chỗ phòng tiếp khách ở đại sảnh nhìn thấy vợ chồng Trương thị, này hai người ngồi trên sô pha, trong tầm tay còn giữ một cái hộp giữ ấm.
Giản Tinh Tuế không biết nên hình dung tâm tình mình bấy giờ như thế nào, thậm chí mỗi bước chân lúc đi lên bệ cửa cũng hơi chần chờ.
“Tuế Tuế!” Trương Hà đứng lên, nhìn hắn có chút cao hứng: “Con tới rồi?”
Giản Tinh Tuế rảo bước tiến lên, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trương Hà lại đây chủ động nắm lấy tay hắn, có vẻ thân mật hơn rất nhiều: “Ta và cha con vội vàng tới đây, không nghĩ tới vẫn đến muộn, thực xin lỗi, làm con chịu khổ rồi.”
Giản Tinh Tuế trong lòng dâng lên ấm áp.
Nguyên lai không phải là không tới, chỉ là không đến kịp thôi……
Trương Hướng Dương cũng lại đây, hắn đưa cho Giản Tinh Tuế một cái bình giữ nhiệt, nhẹ giọng nói: “Đây là một ít sủi cảo ta và mẹ con cùng gói, nhưng trên đường đi bị xóc nảy, nên có vỡ ra một chút, con đừng để ý.”
Còn mang theo đồ cho mình.
Bình giữ nhiệt còn đang tỏa ra hơi ấm, Giản Tinh Tuế ôm vào lòng, cảm giác trong lòng cũng nóng hầm hập.
Thực ra đối với vợ chồng Trương thị, hắn gần như đã không còn bất kỳ mong đợi nào, nhưng không ngờ hôm nay bọn họ vẫn xuất hiện, thậm chí còn cố ý mang đồ theo cho mình, lòng Giản Tinh Tuế có chút buông lỏng, hắn nhẹ giọng mở miệng: “Không sao hết, ta không ngại.”
“Hai người……” Giản Tinh Tuế gỡ xuống bộ dáng xa cách, ôn hòa hỏi: “Một đường đến đây chắc cũng rất mệt mỏi, hai người có tìm được khách sạn không, sắp xếp ổn thỏa cả chưa?”
Trương Hướng Dương cười cười: “Tất nhiên, con đừng lo lắng.”
Trương Hà cũng lôi kéo Giản Tinh Tuế: “Đúng vậy, con không cần phải lo quá đâu, bọn ta đều khỏe cả, con ở chỗ này cũng phải tự chiếu cố tốt cho mình, ăn ngon uống tốt.”
Chưa có người nào quan tâm hắn như vậy.
Trong lòng nổi lên ấm áp kỳ lạ, hóa ra hắn cũng giống như những người khác, đều được cha mẹ quan tâm dặn dò.
Chút hoài nghi trước đó đối bọn họ chậm rãi phai nhạt, cho dù sau khi ra ngoài hắn sẽ tự mình kiểm chứng một số vấn đề, nhưng hiện tại hắn vẫn cực kỳ cảm động trước hành động của hai người trước mặt.
Giản Tinh Tuế rất vui, mặt mày không tự giác nhiễm ý cười, hắn nói: “Hai người đừng lo lắng, con rất ổn, con…… con ở chỗ này thể hiện cũng tốt nữa, nhóm lão sư cũng thường xuyên chiếu cố quan tâm, sau này con sẽ nỗ lực hơn.”
Vợ chồng Trương thị cũng cười theo, sau đó đơn giản hàn huyên một chút, sau đó bởi vì vấn đề thời gian nên mới rời đi.
Giản Tinh Tuế ôm bình giữ nhiệt trở về ký túc xá, trong lòng hân hoan nhảy nhót, lại bắt gặp được Phó Kim Tiêu đứng nơi hành lang. Phó ảnh đang ở đó nói chuyện với anh trai của Thẩm Tinh Thần, Thẩm Minh Lãng.
Giản Tinh Tuế ngừng một chút, vội vàng khom lưng: “Phó ca hảo, Thẩm đại ca hảo!”
Thanh âm trung khí mười phần, nghe ra được tâm trạng vui vẻ của hắn.
Phó Kim Tiêu cảm giác tiểu tử này hôm nay giống như đặc biệt cao hứng, nhìn bình giữ nhiệt trong tay hắn liền đoán được vài phần, tươi cười trêu chọc: “Nha, hóa ra là người trong nhà đưa bữa cơm tình yêu đến.”
Giản Tinh Tuế nghe được thanh âm trầm thấp của hắn, trong lòng càng thêm ngọt ngào, hôm nay thật sự liên tiếp gặp chuyện vui, đúng là quá may mắn. Hắn trả lời: “Dạ, là sủi cảo trong nhà đưa đến, là nhân chay, nhà của chúng ta mở cửa hàng bánh gạo, nên rất hay thường xuyên làm mấy món này, chỉ là hơi xóc nảy nên hình dáng chút khó coi, nếu ngài không ngại có thể nếm thử.”
Phó Kim Tiêu khác với vẻ ổn trọng nghiêm khắc như lúc thu hình, nói chuyện có chút tùy ý: “Không cần đâu, đây là người nhà ngươi từ xa đưa đến, tự mình đưa về ký túc xá trộm mà ăn, bất quá phải chú ý nếu không ăn nhiều lại béo lên, đến lúc đó bị fans nói đừng có mà khóc.”
Giản Tinh Tuế nhấp môi cười cười: “Biết rồi, vậy Thẩm ca ngươi……?”
Thẩm Minh Lãng không nghĩ tới hắn còn chú ý đến mình, hảo cảm lập tức tăng lên không ít, gật đầu: “Cảm ơn, nhưng ta vừa mới ăn cơm xong.”
Giản Tinh Tuế cũng không thất vọng, hướng bọn họ vẫy vẫy tay: “Vậy ta đi trước.”
Tiểu hài tử chạy như bay, nhanh như chớp liền biến mất.
Phó Kim Tiêu chỉ vừa mới thu hồi ánh mắt, liền đối diện với đôi mắt ý vị thâm trường của Thẩm Minh Lãng : “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Thẩm Minh Lãng mở miệng: “Ngươi rất thích thực tập sinh này.”
Nụ cười nhạt trên khóe miệng Phó Kim Tiêu không đổi: “Vậy sao? Ta hình như đâu có chán ghét bất kỳ học viên nào.”
“Nhưng cũng không thích bất kì ai.”
Thẩm Minh Lãng tự nhận bản thân xem như cũng có chút hiểu Phó Kim Tiêu, tuy chính mình đúng chuẩn một tên thương nhân với tư tưởng ích kỷ khôn khéo điển hình, nhưng hắn không che giấu điểm này, còn Phó Kim Tiêu thì lại khác. Người này từ trong xương cốt chính là kẻ bạc tình, thoạt nhìn với ai cũng không tồi, nhưng bản chất lại không hề xem bọn họ là người thân thiết, chẳng qua trời sinh có cái túi da xinh đẹp, ngụy trang đến thiên y vô phùng*, kỳ thật từ đầu đến đuôi đều một bộ tư tưởng ích kỷ hỗn đản, nếu không có lợi ích trói buộc thì đừng mơ hắn sẽ giang tay giúp đỡ. Trước đây cũng chưa từng thiếu trường hợp hắn chứng kiến Phó Kim Tiêu một giây trước còn cùng người ta trò chuyện vui vui vẻ vẻ, giây tiếp theo bởi vì kết thúc hợp đồng, xoay người liền trở mặt, chỉ còn bộ dáng lạnh băng.
( Thiên y vô phùng: cực kỳ nghiêm ngặt, không hè có bất kì sai sót nào)
Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Từ đâu mà nói vậy?”
“Ngươi nói quá nhiều.”
“……”
“Hắn đi rồi ngươi vẫn còn cười.”
“……”
Phó Kim Tiêu “chậc” một tiếng, ảnh đế đại nhân thong thả ung dung: “Chỉ là nhìn đứa nhỏ này rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, liền nhiều chú ý thêm vài phần, không có gì đặc biệt, đổi lại nếu là người khác thì cũng vậy thôi.”
Thẩm Minh Lãng không nói gì.
Hắn lựa chọn tin tưởng trực giác của bản thân, chứ không phải mấy lời treo bên miệng của Phó Kim Tiêu.
…
Bánh mì rong biển: