Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 13

Thế nhưng Giang Lạc vẫn để lại một chút cảnh giác trong lòng.

Trời đã tối muộn, nhóm cảnh sát hết sức thân thiết mà sắp xếp khách sạn để cho bọn họ nghỉ ngơi.

Trăng sáng sao thưa, Giang Lạc gối tay ở sau đầu nhìn lên trần nhà, nhớ lại ký ức của bà chủ.

Bảo vệ.

Đây là chấp niệm duy nhất khiến cho một người mẹ phải vực dậy sát cánh bên con mình.

Loại cảm xúc này quá mức xa lạ với Giang Lạc, cậu không có bạn bè, cũng chưa từng cảm nhận được tình thân, tất nhiên, bản thân cậu cũng tự cho rằng mình không cần bạn bè gì cả, tình thân càng không. Cho dù là đồng nghiệp ở viện thiết kế, tuy ngoài mặt quan hệ của bọn họ và Giang Lạc khá thân thiết, nhưng các đồng nghiệp chưa bao giờ hiểu rõ về cuộc sống cá nhân của Giang Lạc cả.

Sống một mình, chết một mình, một người no bụng cả nhà không đói, đối với Giang Lạc mà nói, đây đã là cách sống tốt nhất.

Cậu từ từ đào thải những cảm xúc nặng nề trong đầu ra ngoài, sau đó nhắm mắt lại.

Một đêm bình an.

Ngày hôm sau lúc xuống lầu ăn sáng, một anh cảnh sát khoảng hơn hai mươi tuổi ngồi bàn bên cạnh bắt chuyện với bọn họ: “Bánh bao, bánh quẩy, súp cay được chứ?”

Giang Lạc nhận bánh quẩy, xé một khúc nhỏ rồi thả vào ngâm trong súp cay, anh cảnh sát nóii: “Ông chủ của khách sạn 129 đã tỉnh lại, hiện giờ trạng thái tinh thần của ông ta hơi không ổn.”

Cảnh sát cho bọn họ xem một đoạn video, ông chủ nằm trên giường bệnh ôm con không buông tay, mặt đầy nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Vợ ơi, anh có lỗi với em, vợ ơi...”

Thằng bé bị bộ dạng của ông ta dọa cho khóc lớn, ông chủ lập tức ôm chặt nó lại, không ngừng vuốt ve tóc mềm trên đầu nó, im lặng chảy nước mắt.

Bởi vì chuyện làm ăn, ông chủ thật sự đã rất lơ là với người nhà. Khi có tiền thì không ở bên cạnh chăm sóc gia đình, lúc không có tiền thì sốt ruột bất an không muốn ở bên cạnh người nhà.

Một ngày nọ, ông chủ đã nghĩ ra một mánh khóe quảng cáo mới.

Ông ta dự định đưa mẹ già đã lâu không gặp về ở trong khách sạn nhà mình, quay một số video thú vị về bà cụ nhằm biến bà cụ thành người nổi tiếng trên mạng. Trong mấy video ngắn hiện nay, mọi người đều rất khoan dung với người già và trẻ em. Chỉ cần nổi tiếng thì nói không chừng khách sạn của ông ta có thể vực dậy một lần nữa.

Ông chủ đưa mẹ già của mình về khách sạn, đã lâu rồi ông ta không sống chung với mẹ mình, nhưng dù sao cũng là con ruột của bà, ở chung càng lâu, ông ta càng cảm thấy có hơi sai sai. Nhưng ông chủ lại không muốn quan tâm sâu hơn về những chuyện nhỏ nhặt này, một lòng đều lo lắng cho sự nghiệp, nghĩ rằng dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn lao.

Nhưng chính vì sự lơ là đó, cộng thêm suy nghĩ qua quýt đó cho nên mới tạo thành hậu quả như hôm nay.

Giang Lạc trơ mắt nhìn sương đen trên tay đứa trẻ dần dần tiêu tán trong tiếng khóc của ông chủ, cậu cắn một ngụm bánh quẩy, quay đầu hỏi Diệp Tầm: “Cậu có nhìn thấy không?”

Diệp Tầm buông bánh bao trên tay xuống, thản nhiên nhìn lại: “Thấy cái gì?”

“Một đám sương đen.” Giang Lạc nói: “Trên cánh tay trái của đứa bé.”

Diệp Tầm nhíu mày, nghiêm túc nhìn đứa nhỏ trong video, sau một lúc thì lắc lắc đầu: “Tôi không thấy.”

Giang Lạc có hơi suy tư.

Diệp Tầm lợi hại như thế mà lại không thấy sương đen, nguyên thân cũng không thấy, vậy tại sao cậu lại thấy được?

Sự khác biệt giữa cậu và nguyên thân ngoài linh hồn ra thì chỉ có cái chết của Trì Vưu.

Là do linh hồn của cậu gây ra sự thay đổi này, hay là do Trì Vưu ở bên cạnh cậu, cho nên mới khiến Giang Lạc thấy được sương đen?

Giang Lạc hy vọng là vế trước.

Dù sao không có người nào không cho mình là thiên tài cả.

Sau khi ăn uống xong, anh cảnh sát cười tủm tỉm lấy một cái balo dưới gầm bàn lên đưa cho bọn họ: “Chúng tôi đã điều tra cuộc đời của quỷ chặt đầu, quả thật gã chưa từng làm chuyện gì ác cả. Sau khi trưng cầu ý kiến thì gã muốn được mọi người đưa về trường học nuôi dưỡng.”

Balo bị đẩy vào lòng Giang Lạc, Giang Lạc kéo dây kéo ra, cúi đầu thì thấy cái đầu xanh trắng đang nở nụ cười ngượng ngùng: “Tiểu hữu, tiểu sinh xin ra mắt.”

Giang Lạc ném balo cho Lâm Hữu Nhất, ngán ngẩm nói: “Cho cậu.”

Lâm Hữu Nhất ôm đầu quỷ, buồn bực: “Nuôi, phải nuôi kiểu nào đây? Chôn dưới đất à?”

Quỷ chặt đầu khóc lóc: “Hôm qua còn gọi người ta là anh Trữ Tu, hôm nay đã tùy tiện đưa cho người khác, đúng là người càng đẹp càng khiến là trái tim của tiểu sinh tổn thương mà.”

Lâm Hữu Nhất thấy đau lỗ tai, nhanh tay kéo khóa lại: “Anh ồn ào quá.”

Anh cảnh sát nói tiếp: “Sáng nay chúng tôi đã lục soát hết tất cả các nhà vệ sinh trong mỗi phòng của khách sạn 129, trong phao bơm nước của mỗi phòng đều có một túi tiền âm phủ. Sau này chúng tôi sẽ điều tra từng khách hàng để tìm xem ai là người đã giở những thủ đoạn này, những việc này mọi người không cần quan tâm nữa.”

Diệp Tầm gật đầu: “Cửa sổ lầu hai khách sạn phạm vào song khẩu sát, bảo ông ta dùng vật trang trí Long Ngũ thuộc ‘’Bát Phúc’’ đặt ở cửa sổ, có thể phá sát.”

Anh cảnh sát ghi nhớ từng chuyện một, cười xán lạn: “Vất vả cho các bạn học sinh rồi.”

Sau khi tạm biệt nhau, ba người chậm rãi chuẩn bị đi về.

Trên đường về trường, Lâm Hữu Nhất và Diệp Tầm vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại, Giang Lạc cảm thấy kỳ lạ nên nghiêng người liếc mắt nhìn thử, phát hiện bọn họ đang tán dóc trong nhóm.

Nhóm đó có tên là “Có việc cần nhờ mời thắp hương”, hiển thị tám người.

Giang Lạc càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên bừng tỉnh nhận ra, đây không phải là cái nhóm chat bị nguyên chủ tắt thông báo sao?

Cậu mở điện thoại ra, tìm kiếm tên nhóm, vừa vào đã thấy 99+ tin nhắn.

Giang Lạc kéo lên trên, hay thật, mấy người này hoàn toàn không thèm kiêng nể gì việc cậu có mặt trong nhóm chat, tất cả những tin nhắn nói chuyện phiếm đều là về chuyện của cậu và Trì Vưu.

[Trác Trọng Thu: Bao giờ mọi người về? Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không tin chuyện Giang Lạc và Trì Vưu mà các cậu nói đâu.]

[Cát Chúc: Kỳ lạ kỳ lạ, sao tôi không thấy hai người đó còn có duyên phận như thế?]

Lâm Hữu Nhất nói liên tục không ngừng: [Trì Vưu đã chết rồi, tất nhiên là sẽ không có duyên phận, thật ra anh Trì Vưu đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, chỉ là do các cậu không nhìn ra thôi. Tôi đã lờ mờ thấy có gì sai sai từ lâu rồi, nhưng mà không nói ra thôi.]

[Diệp Tầm: Cậu chỉ nói xấu Giang Lạc thôi.]

Trái tim Lâm Hữu Nhất nhảy dựng lên, cẩn thận ngước mắt lên nhìn Giang Lạc một cái, thấy vẻ mặt Giang Lạc vẫn bình thường mới thở phào ra. Trước đây quả thật cậu ta có mắng Giang Lạc rất nhiều, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng chột dạ, không dám cho Giang Lạc biết.

Bởi vì Lâm Hữu Nhất đột nhiên phát hiện Giang Lạc cũng không giống những gì cậu ta tưởng tượng.

Giang Lạc xem tin nhắn xong, thì ra là Lâm Hữu Nhất và Diệp Tầm đã kể chuyện xưa hai bên yêu thầm của cậu và Trì Vưu cho mọi người trong nhóm nghe.

Người trong nhóm hốt hoảng, không dám tin những gì bọn họ nói là sự thật.

Trì Vưu đã yêu Giang Lạc sâu đậm từ lâu? Thậm chí còn tỏ tình với Giang Lạc rồi?

Trước đây thường xuyên ở lại học bù với Giang Lạc là vì muốn tận hưởng thế giới hai người?

Hahaha, Diệp Tầm và Lâm Hữu Nhất bị bóng đè rồi hả?

So với việc Trì Vưu và Giang Lạc thích nhau, bọn họ càng muốn tin là Lâm Hữu Nhất và Diệp Tầm bịa chuyện gạt người hơn.

[Trác Trọng Thu: Sao Trì Vưu có thể thích Giang Lạc]

Lâm Hữu Nhất sâu xa nói: [Các cậu nhìn kỹ mặt Giang Lạc lại đi.]

Nhóm chat im lặng vài giây, Lâm Hữu Nhất lại mất tự nhiên nói: [Thật ra Giang Lạc cũng rất tốt mà.]

Diệp Tầm nói: [Lâm Hữu Nhất nói đúng đó.]

Dưới ngôn từ chuẩn xác của hai người họ, thái độ của nhóm ban đầu từ “không thể tin được, khịt mũi coi thường” đã chuyển thành “nửa tin nửa ngờ”. Giang Lạc mừng rỡ liếc nhìn Lâm Hữu Nhất và Diệp Tầm, biết ngay là mình không chọn sai người mà.

Lừa hai người này rất dễ, nhưng lừa hết mọi người trong nhóm thì rất khó khăn.

Bất kể là nguyên thân hay Giang Lạc hiện tại thì trong mắt cái lớp này đều là “người ngoài”. Trong tình huống như thế, Lâm Hữu Nhất trước giờ vẫn luôn chán ghét Giang Lạc và Diệp Tầm lạnh lùng cùng nói thì mọi người trong nhóm sẽ càng tin tưởng chuyện “Trì Vưu thích Giang Lạc” hơn.

Hiển nhiên là tốt hơn tự bản thân Giang Lạc nói ra.

Cp thôi mà, không phải cứ như có như không, dựa vào trí tưởng tượng tạo ra cảm giác chân thật không phải là được rồi à?

Đã sắp đến trường học, Lâm Hữu Nhất vẫy vẫy cánh tay mỏi nhừ, đánh ra câu cuối cùng: [Bọn tôi sắp về đến trường rồi, các cậu không tin thì tự đi hỏi Giang Lạc đi. Hơn nữa, cho dù các cậu không tin Trì Vưu thích Giang Lạc thì cũng phải tin vào thẩm mỹ của Trì Vưu chứ.]

Giang Lạc: “......”

Từ khi xuyên qua đến giờ, không biết cậu cảm thấy biết ơn gương mặt của mình bao nhiêu lần rồi.

Giang Lạc cất điện thoại, cân nhắc xem lát nữa phải biểu diễn thế nào mới diễn ra được tình yêu với Trì Vưu, còn phải biểu hiện mình là một tên cặn bã quyết tâm quay đầu là bờ.

Khác với Lâm Hữu Nhất và Diệp Tầm, năm người còn lại trong nhóm đã có ba người khó đối phó rồi.

Một người là Cát Chúc - đệ tử đạo gia, một người là Trác Trọng Thu - trưởng nữ của nhà họ Trác Thể Hồn Song Tu thuộc một trong sáu môn phái lớn, người còn lại là Văn Nhân Liên luôn híp mắt cười tủm tỉm nhưng không thể nào nhìn thấu.

Một người dựa vào trực giác, một người dựa vào kinh nghiệm, người khác lại dựa vào nhìn thấu lòng người, đều không phải là người dễ bị lừa gạt.

Mười phút sau, ba người đã đến trước cổng trường.

Vừa xuống xe, họ đã thấy soái ca đứng trước cửa.

Soái ca mặc áo ngắn tay giản dị và quần đùi, hai chân thẳng tắp, còn muốn trắng hơn cả con gái. Cậu ta đội mũ lưỡi trai, đang tựa người vào tường đối phó với bọn con gái đang vây quanh.

Lâm Hữu Nhất thấy anh đẹp trai thì không nói nên lời: “Vậy mà lại ra đón chúng ta, cái đám này thiệt là nhiều chuyện.”

Giang Lạc híp mắt nhìn người nọ, còn chưa kịp nhìn rõ thì soái ca đã phát hiện ra bọn họ trước, đi ra khỏi đám con gái. Nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ, thuần thục vươn tay ra chào hỏi: “Sao lại mang theo quỷ vật về nữa vậy?”

Giọng nói trầm khàn nam tính, tựa như một vò rượu lâu năm.

Soái ca nhìn về phía balo sau lưng Lâm Hữu Nhất, quỷ chặt đầu đang ở bên trong. Nhưng quỷ chặt đầu còn chưa nhận ra gì thì đối phương đã phát hiện sự tồn tại của nó trước.

Diệp Tầm và Lâm Hữu Nhất lại không thấy sợ hãi, Diệp Tầm hơi oán trách: “Nó quấn lấy Giang Lạc không rời.”

Soái ca nhìn về phía Giang Lạc, cậu ta lùn hơn Giang Lạc một chút nên phải hơi ngước đầu lên, để lộ khuôn mặt sắc sảo nhưng không mất đi nét riêng của phái nữ.

Đôi mắt bén nhọn sâu sắc, ngũ quan không phân cao thấp, dáng mặt lại mơ hồ có hơi thở dịu dàng của phái nữ, Giang Lạc nhìn kỹ lại mới nhận ra soái ca này thật ra là một cô gái.

Trác Trọng Thu ngang nhiên lia mắt dò xét Giang Lạc, đột nhiên huýt sáo: “Ánh mắt của Trì Vưu không tệ ha.”

Các cô gái phía sau rụt rè đuổi theo, đứng cách đó hai thước, gò má ửng đỏ: “Đàn chị...”

Trác Trọng Thu bất lực quay lại, chỉ tay về phía Giang Lạc: “Các em gái, đàn chị thích mặt mũi kiểu này đấy.” Cô dừng lại rồi nở nụ cười: “Tốt nhất là ngực phải to, vì đàn chị chỉ thuộc dạng trung bình thôi.”

Đám con gái hai má đỏ ửng, nhanh chóng giải tán.

Lâm Hữu Nhất: “... Ghen tỵ quá đi.”

Diệp Tầm im lặng gật đầu.