Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 14

Trác Trọng Thu rất tò mò về Giang Lạc, dọc đường đi hỏi Giang Lạc rất nhiều vấn đề: “Vậy là, cái chết của Trì Vưu thật sự không phải là ngoài ý muốn?”

Cô khoanh tay trước ngực, sờ sờ cằm, đột nhiên cười lên: “Thú vị.”

Giang Lạc cũng thấy thú vị nhưng cậu không thể hiện ra, thấy đôi tình nhân đang chim chuột trên chiếc ghế trong con đường nhỏ thì bỗng nhiên có ý tưởng, ra vẻ ngơ ngác mà dừng bước.

Trác Trọng Thu nhìn theo ánh mắt cậu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Trước đây hai người từng hẹn hò à?”

Thanh niên tóc đen xinh đẹp cười cười: “Không tính là hẹn hò.”

Quả thật Trì Vưu đã đưa nguyên thân đến đây, nhưng mà là vì muốn làm nhục nguyên thân trước mặt các bạn học khác.

Ánh mắt Giang Lạc nhìn bụi hoa rất dịu dàng, cậu rất thích cỏ cây, thế nên sau khi học xong cơ sở thiết kế vào năm hai cậu mới chuyển sang thiết kế cảnh quan. Sau khi trút đi dáng vẻ ngạo mạn cùng tự kiêu, gương mặt cậu như châu báu được lụa mềm lau hết bụi bặm, rực rỡ chói mắt.

Đôi mắt dịu dàng, nụ cười như gió xuân, thoạt nhìn mờ mờ ảo ảo, tiên khí thoát tục, trong xương cốt lại ẩn giấu vài phần yêu khí, mâu thuẫn lại quyến rũ.

Trác Trọng Thu cũng không nhịn được phải nhìn cậu thêm vài lần, thầm nghĩ tình yêu đúng là thứ có thể khiến con người ta thay da đổi thịt mà. Đến cả Giang Lạc cũng quay đầu là bờ, con hư chịu nghe lời còn quý hơn vàng, Trác Trọng Thu cũng không phải loại người cư xử với người khác dựa vào ấn tượng ban đầu.

Cô cho rằng vẻ mặt dịu dàng của Giang Lạc là đang nhớ nhung Trì Vưu, lại nhìn sang cổ Giang Lạc, thử thăm dò: “Nghe Lâm Hữu Nhất nói, tối qua Trì Vưu đã xuất hiện?”

Trên cổ thanh niên tóc đen là hai lớp băng gạc được nhân viên y tế quấn giúp, thoạt trông có vẻ cấm dục. Cậu đưa tay sờ sờ cổ, nhớ đến lần trước gặp mặt Trì Vưu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói: “Đúng vậy, anh ấy đến tìm tôi.”

Một tên ác quỷ vì muốn bắt mình đi mà bóp cổ mình thành ra như thế, Giang Lạc còn có thể cười được, Trác Trọng Thu đã hoàn toàn tin tưởng cậu yêu Trì Vưu. Trác Trọng Thu đau đầu ấn ấn trán: “Không phải chứ, cậu còn cười được? Anh ta tới tìm cậu là muốn lấy mạng của cậu đó.”

Giang Lạc vẫn là biểu cảm “tôi không nghe, tôi không nghe”, cố chấp nói: “Trì Vưu sẽ không làm tổn thương tôi, chỉ là anh ấy muốn tôi mà thôi.”

Trác Trọng Thu: “......” Thật là, y chang đám cấp trên đầu óc chỉ toàn là chuyện yêu đương.

Lâm Hữu Nhất nhìn không nổi nữa, ngập ngừng muốn nói: “Nhưng mà cổ của cậu...”

Giang Lạc cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Chắc là do anh ấy quá kích động thôi, tôi biết anh ấy không phải cố ý mà.”

Trác Trọng Thu tiến đến gần Diệp Tầm, lặng lẽ chỉ chỉ vào đầu: “Cậu ta bị Trì Vưu cho ăn bùa mê thuốc lú rồi à?”

Diệp Tầm thở dài: “Cậu ta thật sự rất thích Trì Vưu, trong lòng vẫn còn áy náy, chỉ sợ là Trì Vưu muốn kéo cậu ta chết theo thật, cậu ta cũng sẽ không do dự mà đi chết.”

“Vậy không được đâu.” Trác Trọng Thu nói ngay lập tức: “Tuyệt đối không thể để Trì Vưu gϊếŧ chết Giang Lạc.”

Cho dù đó là Trì Vưu, thì bọn họ cũng không thể trơ mắt ra nhìn hắn làm chuyện như vậy được.

Đó chắc chắn không phải là ý định ban đầu của đối phương, Trì Vưu đã hóa thành quỷ, suy nghĩ gϊếŧ chết người yêu, mang người yêu đến bên cạnh mình có lẽ đã trở thành chấp niệm trong đầu hắn. Bọn họ phải ngăn cản Trì Vưu, tránh cho sau này hắn khôi phục lý trí lại rơi vào vực sâu hối hận đau khổ.

Trác Trọng Thu và Diệp Tầm liếc nhìn nhau, ăn ý gật đầu.

Cơ sở cũ của đại học Bạch Hoa nằm ở trung tâm thành phố, nơi đó tấc đất tấc vàng, vậy nên diện tích cũng không được lớn. Học viện Nghiên cứu khoa học tự nhiên và xã hội ở nơi sâu nhất, Giang Lạc quẹo trái quẹo phải theo bọn họ, không biết đã đến ngã rẽ thứ bao nhiêu rồi, góc hẻo lánh sáng sủa trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức tường mới tinh trước giờ không thấy.

Trong lòng Giang Lạc hiện ra hai chữ: trận pháp.

Khung cảnh phía sau con đường nhỏ đột nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa, tòa nhà dạy học cao lớn được xây ven một cái hồ bán nguyệt, tạo nên bố cục phong thủy “Đai ngọc quanh eo”.(*)

(*)Con sông hoặc con đường cong trước nhà, ôm nhà vào bên trong. Về mặt phong thủy có lợi cho tương lai, ngoài ra có thể tiêu trừ hoàn toàn những nguy hiểm do “phản cung sát” gây ra.

Mỗi một bụi cây, mỗi một khóm hoa đều được đặt ở vị trí tốt nhất, Giang Lạc phóng tầm mắt ra xa, vừa nhìn lên đã thấy trên không trung là một cụm sương mù màu vàng, cho thấy đây là một mảnh đất mang điềm lành có phong thủy tốt độc nhất vô nhị.

Lại nhìn kỹ thêm thì thấy trời có khí, đất có linh, trăng trời sông núi và cỏ cây có sinh khí, sinh khí và linh khí tụ lại ở ven hồ, làm nơi này mơ hồ có hiệu quả như long mạch, chính là bố cục tốt nhất. Người thiết kế ra học viện này chắc chắn là đại sư phong thủy cao thâm.

Giang Lạc thán phục đi vào lớp, mà mấy người trong lớp cũng đang ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn bọn họ.

Cát Chúc đầu búi tóc cài trâm, vén hai tay áo rộng thùng thình của đạo bào, mỉm cười nhìn ba người đang đến gần. Khuôn mặt của cậu ta ôn hòa, ánh mắt sáng ngời, khiến người khác nhìn vào hơi có cảm giác siêu phàm thoát tục, tự do không ràng ràng buộc: “Nhìn kìa, bọn họ về rồi.”

Người cao lớn ngồi đối diện cậu ta im lặng đáp lại, nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, đột nhiên nói: “Diệp Tầm đã dùng con rối.”

Cát Chúc kinh hãi: “Nhiệm vụ của một khách sạn bình thường thôi mà phải dùng cả rối oán linh sao?”

Cái người cao to như ngọn núi nặng nề “ừm” một tiếng, cậu ta là luyện khí sư, có năng lực hiểu được những công cụ do mình tạo ra: “Không cần lo lắng, chỉ sử dụng một chút thôi.”

Cát Chúc lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Hù chết đạo sĩ rồi, tôi còn tưởng Tiểu Phấn ăn bậy ăn bạ gì rồi.”

Trong lúc nói chuyện, bốn người bên ngoài đã đến. Cát Chúc cười xán lạn như ánh mặt trời, nhiệt tình vẫy tay với bọn họ: “Hoan nghênh đã về.”

Khuông Chính đứng dậy, cậu ta là người lớn tuổi nhất nhưng thoạt nhìn lại rất cẩn trọng, im lặng kéo ghế cho từng người.

Giang Lạc liếc nhìn người bạn học này, phong cách thân mật là đạo sĩ Cát Chúc, còn người có làn da màu lúa mạch như thợ khuân gạch ngoài công trường là luyện khí sư Khuông Chính.

Khuông Chính là một nhân vật khó lường, nhân tài trong giới huyền học ngày càng ít, luyện khí sư trăm dặm mới được một người, Khuông Chính lại có thiên phú rất cao. Điều hiếm thấy hơn là cậu ta suy nghĩ đơn giản, làm việc nghiêm túc, có thể nói là phát triển vượt bậc trong chuyện luyện khí.

Cát Chúc và Khuông Chính cũng đang nhìn cậu, Giang Lạc ngồi dựa vào cửa sổ, ngẩng đầu mỉm cười nhìn bọn họ.

Cát Chúc cũng mỉm cười, chăm chú nhìn Giang Lạc.

Con người được khung xương chống đỡ, giống như một căn nhà vậy, mà ngũ quan chính là cửa sổ của căn nhà đó. Thế nên thuật xem tướng quan trọng nhất là xem xương cốt và ngũ quan.

Xương thì cần phải sờ nắn, nhưng gương mặt thì không hẳn. Ngũ quan của một người hội tụ linh khí, nội tạng thần sắc đều hiện lên trên mặt, chỉ cần liếc mắt đã đoán ra được thành bại được mất của người nọ khi còn sống. Nhưng lúc này đây, Cát Chúc chỉ thấy toàn thân Giang Lạc được bao phủ chặt chẽ bởi một làn sương mù.

Cậu ta kinh ngạc trong lòng, bật dậy ngay lập tức, lắp bắp: “Này này này...”

Ngón tay Giang Lạc quấn một lọn tóc đen, tràn trề hứng thú nhìn cậu ta: “Ừ?”

Cát Chúc bước nhanh đến cạnh cậu, nghiêm túc vươn tay: “Bạn học Giang Lạc, tiểu đạo có thể xem tay của cậu không?”

Giang Lạc cười tủm tỉm giơ tay trái ra cho cậu ta: “Mời.”

Cát Chúc nắm lấy tay cậu.

Bàn tay mềm mại trơn bóng như rêu, đầu ngón tay thon dài cho thấy tướng mạo người này chẳng những thông minh tuấn tú mà còn đại phú đại quý nữa. Đây là đặc điểm cơ bản nhất của tay, Cát Chúc còn muốn nhìn kỹ hơn thì bị đường chỉ tay phức tạp làm cho chóng mặt, mắt trừng to như chuông đồng cũng không nhìn ra thêm được gì.

Bên đây mọi người im ắng sợ làm phiền cậu ta. Qua một lúc lâu, Cát Chúc đầu đầy mồ hôi buông tay Giang Lạc ra, cầm bình giữ ấm cười mệt mỏi: “Không sao không sao, sống trên đời này phải biết được người có người tài hơn, núi có núi cao hơn, vận mệnh của một người sao có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy? Cố gắng nỗ lực mới có thể càng ngày càng tốt, lòng không phiền muộn, cảm xúc không vướng bận, vượt qua giá lạnh mới có thể nghênh đón bình yên. Phải hiểu rằng, cuộc đời mà chỉ cần liếc nhìn đã thấu triệt là cuộc đời vô cùng thê thảm.”

Bên ngoài truyền đến một trận cười: “Cát Chúc, cậu lại nấu canh gà cho tâm hồn nữa à?”

Lời còn chưa dứt, hai người sau cửa đã bước vào. Người lên tiếng là một người phụ nữ mặc đầm đỏ, tóc dài bay bay, cười híp mắt, người đó còn mặc một cái áo khoác màu vàng nhạt, thong thả đạp giày cao gót bước đến.

“Cô” rất cao, siêu cao, còn cao gầy hơn cả thiếu niên người nước ngoài tóc vàng mắt xanh bên cạnh. Cảnh tượng này thật vui tai vui mắt, mỹ nữ đoan trang tao nhã chính là Văn Nhân Liên khiêm tốn thần bí.

Một người đàn ông thích mặc đồ nữ.

Sau lưng Văn Nhân Liên là thiếu niên ngoại quốc đẹp trai Seriel xấu hổ gãi đầu, dùng giọng đặc sệt khẩu âm của người nước ngoài nói: “Ngại quá, bọn tôi đến trễ.”

Cát Chúc thở dài: “Văn Nhân Liên, cậu đến rồi.”

Văn Nhân Liên xếp áo khoác lại, mỉm cười ngồi đối diện Giang Lạc, đôi mắt híp lại đến nỗi chỉ thấy được hàng mi dày đậm, không khỏi khiến người khác nghi ngờ cậu ta có thấy đường hay không.

“Cát Chúc, cậu xem ra được gì đó?”

“Không nhìn ra gì cả.” Cát Chúc thành thật nói: “Cậu muốn thử không?”

Chuyên môn của Cát Chúc là xem tướng, còn Văn Nhân Liên là bói quẻ.

Văn Nhân Liên nghe thế, vẫn cười tủm tỉm từ chối: “Đến cậu cũng không nhìn ra thì tôi cũng không muốn rước nhục. So với xem những việc mơ hồ thì tôi muốn hỏi bạn học Giang Lạc ít chuyện hơn.”

Cậu ta bắt chước Giang Lạc chống cằm, tóc giả mềm như tơ lụa rủ trước ngực, Văn Nhân Liên tò mò hỏi: “Bạn học Giang Lạc, cậu với Trì Vưu đã lên giường chưa?”