Bà cụ đang say sưa ăn uống thì đột nhiên đổi sắc mặt, mạnh mẽ lùi ra sau tránh khỏi nướ© ŧıểυ đồng tử, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm ông chủ và đứa nhỏ.
Cuối cùng ông chủ cũng có thể hét ra tiếng: “Aaa!”
Ba người dưới lầu vọt lên trong nháy mắt.
Lúc bọn họ chạy lên đến, ông chủ đang ôm con trai trốn trong một góc phòng, run rẩy ôm lấy con trai bảo vệ trong lòng. Khuôn mặt đẫm máu của khách mặt người thấy bọn họ thì đôi mắt càng thêm oán độc, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.
Lục Hữu Nhất nhanh chóng túm quần áo khách mặt người về, nhưng quần áo đã bị xé nát. Trong nháy mắt quần áo bị xé nát, túi da của khách mặt người cũng bị hủy hoại, biến thành một cục thịt nát vụn.
Như là một con người không có bộ da.
Ông chủ nhìn thấy cảnh này thì ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Suýt chút nữa Lục Hữu Nhất đã hét ra tiếng, nhưng cái đầu của quỷ chặt đầu lại giành trước, hét lên: “Đáng sợ quá đáng sợ quá!”
Tiếng hét của Lục Hữu Nhất bị cứng rắn áp chế lại trong họng, cậu ta khinh thường ném cái đầu cho Giang Lạc: “Tôi đi xử lý khách mặt người! Khách mặt người sợ lửa, mau kiếm lửa!”
Giang Lạc ném cái bật lửa trên người ông chủ qua cho cậu ta, Lục Hữu Nhất xé drap giường nhào về phía khách mặt người.
Trên drap giường còn dính mùi nướ© ŧıểυ đồng tử, khách mặt người hoảng sợ thét chói tai, giọng của nó the thé như chuột vậy. Diệp Tầm sáng tỏ, cười cười liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành, nói: “Cũng may thằng bé đi tiểu, nếu không khách mặt người đã ăn ông chủ sạch sẽ rồi.”
Giang Lạc nhún vai, làm người tốt không thèm để tên: “Đúng vậy.”
Diệp Tầm lo Lục Hữu Nhất không xử lý khách mặt người được, lại cắn ngón tay khiến Tiểu Phấn đi giúp Lục Hữu Nhất. Tay con thỏ nhồi bông run lên, đứng dậy chạy về phía khách mặt người.
Giang Lạc di chuyển đến bên cạnh Diệp Tầm, nhìn không dời mắt: “Diệp Tầm, thứ này là thú nhồi bông thật à?”
Diệp Tầm liếc nhìn cậu, nói: “Thú nhồi bông oán linh.”
Giang Lạc: “...” Lời cậu nói gạt ông chủ nay đã thành sự thật rồi.
Gắn hai chữ “oán linh” trên người là đã biết không dễ chọc rồi, Diệp Tầm chủ động hỏi: “Cậu có muốn một con không?”
Giang Lạc được thương mà sợ: “Được hả?”
Diệp Tầm nở nụ cười: “Không được, hỏi cho cậu thèm chơi thôi.”
Giang Lạc: “...”
Lục Hữu Nhất còn đang giao đấu với khách mặt người khốn khổ nói: “Đm, hai người để ý tôi một chút có được không?”
Cậu ta vừa dứt lời, con thỏ nhồi bông đã chạy đến trước mặt khách mặt người, cơ thể chỉ cao bằng phân nửa người trưởng thành của nó lại đặc biệt vừa vặn, móng vuốt lông xù của nó xé một miếng thịt trên mặt khách mặt người, một vuốt này kéo mất mấy lạng thịt.
Cơ thể của khách mặt người là do nó ăn thịt người mà tạo thành. Một cục thịt nát có khi bao gồm mấy mạng người, dạ dày Lục Hữu Nhất cuộn lên cơn buồn nôn, cậu ta lui sang một bên, nhường chỗ cho thỏ nhồi bông và khách mặt người đánh nhau. Khách mặt người giận dữ gào lên với thỏ nhồi bông, cứ như một con chuột bị giẫm phải đuôi.
Lục Hữu Nhất che miệng lùi về bên cạnh Giang Lạc: “Eo ơi tởm quá...”
Giang Lạc suy nghĩ một chút, sờ sờ tóc của cái đầu trong tay, đột nhiên nở nụ cười: “Anh Ninh Tu, giúp một tay nhé?”
Quỷ chặt đầu bị nụ cười của cậu làm ngơ ngẩn, si ngốc nói: “Được được.”
Giang Lạc nói: “Cảm ơn nhé, anh Ninh Tu.”
Nói xong, Giang Lạc duỗi tay, xoay tròn một vòng lấy đà rồi hung hăng ném quỷ chặt đầu về hướng khách mặt người như ném bóng cao su.
Quỷ chặt đầu bay trên không hét lên, rơi chính xác vào sau gáy khách mặt người.
Khách mặt người gào lên rồi ngã xuống đất, Lục Hữu Nhất thừa cơ trùm drap giường lên khách mặt người rồi châm lửa đốt.
Cậu ta và thỏ nhồi bông vững vàng giữ chặt hai bên drap giường, mãi cho đến khi lửa bén đến viền drap, Lục Hữu Nhất mới ôm lấy thỏ nhồi bông lùi về sau, trơ mắt nhìn ngọn lửa hừng hực nuốt chửng khách mặt người.
Ánh lửa càng lúc càng lớn, Giang Lạc lấy lại tinh thần, hỏi: “Tiếp theo phải làm gì đây?”
Lục Hữu Nhất bóp bóp cánh tay mệt nhừ, nói: “Chẳng trách cậu chỉ học được ba phần... Đương nhiên là gọi điện thoại báo cảnh sát với gọi cấp cứu rồi, à đúng rồi, sẵn kêu cả cứu hỏa nữa.”
Giang Lạc: “...” Học được rồi, thì ra còn có thể xử lý khoa học như vậy.
Giang Lạc không có kinh nghiệm nên nghe theo sự chỉ huy của Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm. Nửa tiếng sau, xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến khách sạn 129. Giang Lạc kinh ngạc với sự bình tĩnh của cảnh sát cùng với đội y bác sĩ trước tình huống quái dị thế này, sau khi họ dập lửa xong thì bỏ khách mặt người bị đốt trụi vào trong một cái túi màu vàng rồi dẫn ba người Giang Lạc đi.
Nhưng trước khi đi, Giang Lạc đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu quay lại chạm vào một vòng sương mù màu đen trong tay đứa trẻ.
Vô số mảnh ký ức đánh úp vào cậu.
Cậu đang “xem” lại ký ức của bà chủ.
Nửa đêm bà chủ mở mắt ra thấy mẹ chồng ban ngày còn vui vẻ tán dóc với mình đang đứng trước cửa sổ, ăn mình từng miếng từng miếng một.
Cậu thấy được bà chủ tuyệt vọng sợ hãi thế nào, thấy được sự phẫn nộ thù hận khi khách mặt người ngấp nghé con trai mình.
Tình thương của mẹ vĩ đại đến nổi khiến người ta khϊếp sợ, bà chủ kéo lê cơ thể nát vụn, xé bụng khách mặt người đi ra, dùng kim chỉ may mình lại thành hình dáng con người.
Chị ta đã mất đi lý trí của nhân loại nhưng vẫn còn bản năng muốn bảo vệ con trai. Nửa đêm sau khi con trai đã ngủ say, chị ta cứ cứng đờ đứng trên đầu giường nhìn chằm chằm từng động tác của con mình và khách mặt người.
Đứa trẻ này thật là đáng yêu.
Chị ta nghĩ.
Mình không được dọa con sợ.
Nên mới tìm cách hóa trang.
Cũng bởi thế nên sau khi khách mặt người gϊếŧ hại bà chủ và ba nữ sinh lại không thể ăn sạch hết mọi người.
Chấp niệm bảo vệ con của bà chủ vọt vào đại não Giang Lạc.
Giang Lạc bị tình cảm mãnh liệt này ảnh hưởng nên không kìm được nước mắt, cậu cắn răng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu nặng nề lăn trên má.
Giang Lạc hít thở khó khăn, ngồi xổm xuống cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Thì ra tình thân có thể vĩ đại đến thế sao?
Đây không phải là vở diễn trên TV, cũng không phải câu chuyện cảm động báo chí đưa tin mà là chuyện xảy ra trước mắt Giang Lạc, mỗi một cảnh tượng, mỗi một tâm trạng tuyệt vọng phẫn nộ của bà chủ đều xuất hiện chân thật trước mắt cậu.
Thì ra tình thương của mẹ là thế này.
Giang Lạc cúi đầu, giơ tay cản lại sự quan tâm của người khác, giọng của cậu hết sức ổn định: “Tôi không sao.”
Thật lâu sau, cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nhóc mập rồi đi theo bạn mình ra ngoài.
Trên xe, chú cảnh sát cho bọn họ một cốc nước ấm rồi ấm áp nói: “Đừng lo lắng, chuyện tiếp theo chúng tôi sẽ xử lý. Hôm nay mọi người mệt mỏi quá rồi, cường độ của vụ án này đã vượt quá dự kiến
của chúng tôi. Chúng tôi sẽ thương lượng với nhà trường, cho mọi người nhiều học phần hơn.”
Hiện tại Lục Hữu Nhất đã không còn quan tâm đến học phần nữa, cậu ta hơi gật đầu, thường đưa mắt nhìn về phía Giang Lạc, do dự nói: “Giang Lạc, cậu không sao chứ.”
Giang Lạc lắc đầu, không muốn bọn họ hỏi thêm nên chủ động lảng sang chuyện khác: “Chuyện giới huyền học cảnh sát có biết không?”
Diệp Tầm nói: “Nhà nước biết đến sự tồn tại của giới huyền học, cảnh sát cũng có bộ phận chuyên phụ trách chuyện của chúng ta nên đương nhiên cũng biết.”
Thấy Giang Lạc không tập trung, cậu ta giải thích sâu hơn: “Giới huyền học hợp tác với nhà nước, thành lập chuyên ngành ‘Khoa học tự nhiên và nghiên cứu xã hội’ ở mười hai trường đại học trên toàn quốc, mỗi chuyên ngành chỉ có một lớp, một lớp có chưa đến mười học sinh.”
“Giới huyền học từ từ suy thoái khiến người có thiên phú dấn thân vào ngành này ngày càng ít, tổng nhân số trong các trường trên toàn quốc chưa lên đến con số một trăm.” Diệp Tầm trầm mặc một lát: “Sau khi nhà nước gặp chuyện thần quái, sẽ giao nhiệm vụ cho mười hai trường theo khu vực. Ngoại trừ trường học thì giới huyền học còn có sáu môn phái lớn nữa.”
Diệp Tầm nhìn về phía Giang Lạc, đôi mắt đen nhánh như ngọc: “Nhà họ Trì của Trì Vưu là một môn phái chuyên luyện hồn rối.”
“Luyện hồn rối?”
Diệp Tầm nói: “Đó là môn phái có thể điều khiển cả người lẫn quỷ, vừa có thể luyện hồn người sống, vừa có thể luyện hồn người chết, cũng chính là chỗ đáng sợ của nhà họ Trì.”
Có thể nói là, lúc Trì Vưu còn sống, bất luận là người hay quỷ thì đều có thể sẽ trở thành con rối trong tay hắn.
Tai mắt của hắn không chỗ nào là không có.
Giang Lạc như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn người ngồi bên cạnh. Mỗi người đều đang vội vàng xử lý công việc của mình, thỉnh thoảng tình cờ bắt gặp ánh mắt của Giang Lạc sẽ nở một nụ cười lễ phép.
Trong mắt Giang Lạc, những nụ cười ấy che lấp một tầng bóng quỷ phía sau, âm u đáng sợ, dần dần vặn vẹo thành bóng dáng của Trì Vưu.
Giang Lạc hoàn hồn, cười tự giễu, nghi ngờ bản thân tưởng tượng phong phú.
Trong nguyên tác, hiện tại Trì Vưu vì linh hồn không đầy đủ mà rơi vào tình trạng suy yếu, phải nhờ sự giúp đỡ của vai chính công Phùng Lệ mới có thể tu luyện, quay trở về báo thù.
Trước đó hắn hiện thân trong WC là do thời điểm thích hợp.
Làm sao có thể phục hồi đến mức có thể thao túng người khác chứ.