Bà chủ đã không thể gọi là người được nữa rồi, chị ta như một khối thịt bị băm nát, tự dùng kim chỉ khâu mình lại. Mất đi lớp hóa trang vào ban ngày, trong đêm khuya âm khí dày đặc, gương mặt đáng sợ của chị ta hoàn toàn lộ rõ.
Không ai biết tại sao bà chủ lại biến thành như thế cả. Chị ta cảm nhận được sự uy hϊếp từ ba người Giang Lạc, biểu cảm của bà chủ trở nên dữ tợn, nhưng chị ta lại không tấn công ba người Giang Lạc mà hung hăng nhào về phía một già một trẻ đang nằm trên giường.
Diệp Tầm theo bản năng cắn ngón tay rồi nhét vào miệng thỏ nhồi bông, máu tươi trào ra, một tia sáng u ám lóe lên trong đôi mắt con thỏ nhồi bông. Vẻ mặt Diệp Tầm nghiêm trọng, cậu ta đặt nó xuống đất: “Tiểu Phấn, nuốt chửng chị ta.”
Tiểu Phấn cứng đờ bước từng bước về phía bà chủ.
Thú bông, thế mà lại... chuyển động.
Vẻ mặt Giang Lạc hiếm khi mất mác, ngây người nhìn về phía Tiểu Phấn.
Diệp Tầm lo lắng ném người thứ nhất và thứ hai từ dưới lên ra ngoài cửa: “Các cậu ra ngoài đi, đừng ở trong đây làm phiền tôi.”
Cửa phòng đóng sầm lại trước mặt Giang Lạc và Lục Hữu Nhất. Giang Lạc đờ ra một lúc, sau đó cùng Lục Hữu Nhất đi lên ban công, ngồi xổm bên cạnh ông chủ đang hút thuốc.
Tư thế giống nhau như đúc, nhưng cậu và ông chủ như là sự khác biệt giữa phim thần tượng và đời thực. Ông chủ cũng không thèm để ý đến, trong lòng ông ta hoảng hốt, điếu thuốc trên tay cũng run lên theo. Chính bản thân ông ta cũng không biết mình đang nói gì, chỉ liên tục lảm nhảm bày tỏ căng thẳng: “Sao cô ấy lại biến thành như thế vậy? Tôi nhìn lầm rồi đúng không?”
Khói thuốc nhàn nhạt bay về phía Giang Lạc, làm mờ đi khuôn mặt cậu.
Giang Lạc như thể tùy ý hỏi: “Ông chủ, ông với vợ ông cầm tinh con gì đấy?”
Ông chủ nói: “Tôi cầm tinh con chuột, còn cô ấy là con ngựa.”
Giang Lạc lơ đễnh gật đầu.
Ông chủ ngồi bên cạnh thở dài, đau khổ nói: “Từ sau khi làm ăn thất bại, mỗi ngày tôi đều như người mất hồn. Đều là lỗi của tôi, đều tại tôi không kịp thời để ý đến vợ mình...” Giọng ông ta dần trở nên nghẹn ngào, lau nước mắt: “Vợ của tôi đã thành ra thế này... Vậy mà tôi lại không phát hiện ra... Tôi con mẹ nó đúng là không phải người mà!”
Ông ta khóc lóc rất khó nghe, dáng vẻ cũng rất nhếch nhác, khóe mắt Lục Hữu Nhất cũng đỏ lên theo. Giang Lạc trầm mặc cúi đầu, vẻ mặt phía sau làn khói hơi lạnh lùng. Chờ ông chủ hút thuốc xong, Giang Lạc đứng lên, nhìn ông chủ từ trên cao, nói: “Có thật là ông không phát hiện ra không?”
Ông chủ còn đang khóc lóc ngẩn ra.
Giang Lạc: “Một mảnh phong thủy bảo địa cũng không dễ tìm đến thế, ông dám mở khách sạn ở đây chứng tỏ ông là người rất coi trọng chuyện phong thủy. Ông cầm tinh con chuột, là tý trong mười hai con giáp, thuộc cung Khảm Thủy, mà vợ ông cầm tinh con ngựa, tương ứng với ngọ, thuộc cung Ly Hỏa, hai người tương xung với nhau. Căn phòng này tọa Bắc triều Nam(*), phong thủy có lợi cho nam chủ nhà, bất lợi với nữ chủ nhà, ông thật sự không biết à?”
(*)Hướng mặt về phía Nam, quay lưng về phía Bắc.
Ông chủ sững sờ dọc theo hướng bàn tay nhìn về phía cậu.
Giang Lạc cười cười, khóe môi cong lên, giọng điệu lại lạnh lẽo như băng, chọc ngay chỗ hiểm: “Thế nhưng vì ông sợ phiền, lười không muốn quan tâm, không thèm để trong lòng nên mới gây ra đại họa như thế.”
Cậu quay người đi vào trong phòng.
Lục Hữu Nhất đi theo sau cậu, tâm trạng phức tạp nói: “Giang Lạc, những gì cậu nói là thật à?”
Giang Lạc “ừm” một tiếng.
Lục Hữu Nhất ủ rũ ngậm miệng lại.
Giang Lạc liếc nhìn Lục Hữu Nhất.
Lục Hữu Nhất rất có tinh thần trọng nghĩa, cậu ta có thể khóc nức nở vì một câu chuyện xưa không có thật, cũng sẽ phẫn nộ bất bình vì ba nữ sinh chết thảm. Người như vậy chẳng khác gì một ngọn lửa, ngọn lửa của cậu ta, liệu có bị dập tắt bởi sự thật hắc ám và thực tại bất lực hay không?
Giang Lạc suy nghĩ miên man, đứng chờ trước cửa cùng Lục Hữu Nhất. Chờ đến mười lăm phút sau, Diệp Tầm đầu đầy mồ hôi mới chịu mở cửa ra: “Được rồi.”
Phía sau cánh cửa đã không còn bóng dáng của bà chủ nữa rồi, con thỏ nhồi bông màu hồng nhạt được Diệp Tầm ôm trong lòng vẫn y như trước. Bà cụ trên giường đã tỉnh lại, ôm cháu trai bị dọa đến sợ run trong lòng.
Ông chủ đứng đằng sau vọt vào, thằng bé vừa nhìn thấy cha thì khóc thét lên, nức nở nói: “Cha, ôm con!”
Ông chủ vội vàng ôm lấy con trai, an ủi bà cụ nhà mình, vẻ mặt phức tạp đi đến trước Diệp Tầm: “Bạn học Diệp, vợ của tôi...”
“Chị ta đã biến thành tà vật, chúng tôi sẽ nghĩ cách siêu độ cho chị ta.” Diệp Tầm dừng một lát rồi nói tiếp: “Cơ thể của chị ta là máu thịt của ba người ghép lại, nhiệm vụ mà ông giao, chúng tôi đã hoàn thành rồi.”
Mắt ông chủ đỏ lên, còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại bị đứa nhỏ ôm đầu nói buồn ngủ, ông ta chần chừ rồi đành dẫn con về dỗ ngủ: “Mời mọi người ở lại đến mai, tôi còn có vài việc muốn hỏi.”
Diệp Tầm gật đầu.
Đợi ông chủ ôm con về phòng xong, bà cụ hoảng hốt bất an cũng về phòng nghỉ ngơi.
Ba người đi xuống lầu dưới, Diệp Tầm nói: “Giang Lạc, cậu đã nói gì vậy, có vẻ như ông chủ không dám nhìn cậu.”
Giang Lạc xua tay: “Ai biết đâu.”
Lục Hữu Nhất phục hồi tinh thần, nói một cách sâu xa: “Đúng vậy, ai biết gì đâu.”
Sau khi xuống lầu, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất muốn về phòng ngủ, nhưng Giang Lạc lại đứng im bất động, hai người quay đầu lại nhìn cậu, khó hiểu hỏi: “Không về phòng à?”
Giang Lạc nhìn trái nhìn phải, dứt khoát ngồi xuống bậc thang: “Chờ một lát.”
“Chờ cái gì?”
Giang Lạc nhìn lên lầu: “Chờ một tiếng thét chói tai, hoặc là nướ© ŧıểυ đồng tử.”
Diệp Tầm nghiêng đầu: “Tiếng thét chói tai?”
Lục Hữu Nhất: “Nướ© ŧıểυ đồng tử?”
Giang Lạc chậm rãi nói: “Hai cậu thật sự cho rằng bà chủ là hung thủ đó hả?”
Diệp Tầm trình bày sự thật: “Trong cơ thể chị ta có máu thịt ba người, Tiểu Phấn đã ăn ra được.”
Giang Lạc ngước cằm, nghiêm túc hỏi: “Nhưng không có người nào lại đột nhiên biến thành quỷ mà lại không có lý do hết, trước đây chị ta rõ ràng là người, giờ lại biến thành một cục thịt nát bươm, các cậu không từng thắc mắc tại sao à?”
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm mờ mịt nhìn cậu.
Hai người này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi đơn thuần quá mức. Có điều nếu bọn họ không trong sáng như thế thì cũng sẽ không tin tưởng chuyện xưa bịa đặt của cậu với Trì Vưu.
Giang Lạc kiên nhẫn nói: “Có khi nào... chị ta cũng chỉ là người bị hại hay không?”
Cậu dừng một lát rồi nói tiếp: “Nói thật, chị ta cho tôi cảm giác như là đã từng bị người ta cắn nuốt từng miếng từng miếng một vào bụng, sau đó chị ta xé bụng người kia chạy ra ngoài, kéo theo thịt vụn của những nạn nhân khác, khâu lung tung thành một người mới.”
Lục Hữu Nhất giật thót sợ hãi, không nhịn được tiến lên một bước: “Cái gì?!”
“Có loại quỷ nào có thể biến thành người, lẻn vào trong nhà, thừa dịp người đó mất cảnh giác thì nuốt chửng vào bụng không?” Giang Lạc trầm tư suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nó có khuôn mặt giống người y như đúc, lúc biến thành quỷ cũng không thể phát hiện bằng mắt thường. Nhưng nó thích ăn thịt người, ăn trọn từ đầu đến chân, cả da lẫn xương, chỉ để lại vài mảnh da đầu dính tóc... Diệp Tầm, Lục Hữu Nhất, có loại quỷ như thế không?”
Lục Hữu Nhất nói: “Sao mà có được...”
Cậu ta chưa kịp nói hết câu đã im bặt, ngạc nhiên quay đầu đối diện với Diệp Tầm, hai người đồng thanh nói: “Khách mặt người!”
Khách mặt người - một loại quỷ sau khi mặc quần áo cũ của con người thì sẽ biến thành người. Nó thừa dịp người sống vắng mặt lẻn vào trong nhà, ban ngày vẫn cười cười nói nói với các thành viên trong gia đình, đến đêm nó sẽ phơi bày bản chất, đi đến từng gian phòng ăn thịt người.
Ăn sạch sẽ không chừa lại mảnh vụn nào.
Hai người đều nghĩ đến một khả năng, Diệp Tầm hiếm khi luống cuống chân tay, Lục Hữu Nhất lại á khẩu tắt tiếng, bọn họ kinh ngạc nhìn Giang Lạc, như là đã bị dọa sợ.
Giang Lạc chỉ chỉ mái nhà: “Thế nên tôi mới đợi tiếng thét chói tai hoặc là nướ© ŧıểυ đồng tử.”
Con trai đã bị hoảng sợ nên vất vả lắm ông chủ mới có thể dỗ nó đi ngủ được, trong lòng rối như tơ vò, một lúc lâu sau ông ta cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc ông ta đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên lại giật mình lúc nửa đêm, hoảng hốt mở mắt ra.
Ai ngờ ông ta vừa mở mắt đã thấy một bóng dáng âm u đứng trước đầu giường.
Ông chủ hoảng hốt, tim vọt lên đến cổ họng, ông ta nhanh tay mở đèn lên. Sau khi nhìn rõ là ai thì thở phào nhẹ nhõm, người đầy mồ hôi lạnh, nói: “Mẹ, sao mẹ lại qua đây.”
Bà cụ nở nụ cười, vẻ mặt u ám của bà khiến nụ cười này trở nên quỷ dị, bà ta ân cần nói: “Con à, cứ ngủ tiếp đi.”
Miệng bà cụ còn đang nhai nuốt thứ gì đó, khiến giọng nói cũng trở nên mơ hồ không rõ. Bản năng ông chủ cảm thấy không thoải mái: “Mẹ đang ăn gì vậy?”
Ông ta nhìn kỹ lại thì thấy hàm răng trắng tinh của bà cụ có dính tơ máu màu đỏ, ông chủ bỗng cảm thấy bất an. Ông ta tiếp tục nhìn xuống thì thấy bà cụ đang ôm cánh tay của mình, mà cánh tay ông ta đã bị cắn nát một khúc.
Ông chủ trợn to mắt, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hoảng sợ quá độ khiến âm thanh kẹt lại ngay cổ họng, muốn thét chói tai cũng không được.
Bà cụ tiếp tục cười tủm tỉm, vùi đầu gặm cánh tay từng ngụm, máu tươi trào ra bị bà cụ quý trọng hút vào miệng, tham lam hớp từng ngụm như đang uống nước trái cây.
Âm thanh nhai nuốt máu thịt ngày càng lớn. Máu tươi nhiễm đỏ nửa khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ, mắt ông chủ trừng to đến độ sắp rớt ra ngoài, toàn thân ông ta run rẩy, một cánh tay khác cũng đang run rẩy không ngừng đặt trên cái bụng đầy thịt của con trai. Đứa trẻ vô tư ngủ chẳng hề hay biết gì, nướ© ŧıểυ nghẹn trong bụng im hơi lặng tiếng tràn ra đầy giường.