Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 10

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm chợt hiểu ra, Lục Hữu Nhất nói: “Rất có lý.”

“Lúc nãy ở cầu thang chúng ta nghe thấy tiếng bóng, hẳn là đầu của nó đấy.” Giang Lạc nhấp một ngụm nước: ‘‘Chỉ là không biết tại sao đầu và thân của nó lại lìa nhau thế này.”

Diệp Tầm như suy nghĩ gì, đột nhiên nói: “Ba nữ sinh mất tích kia cũng có tóc dài.”

Lục Hữu Nhất lập tức nắm chặt tay: ‘‘Đáng chết! Nhất định là con tẩu thi này nhận nhầm đầu của mấy cô gái đó thành đầu của mình, cho nên mới gϊếŧ hại bọn họ.”

Giang Lạc lại cảm thấy cũng không nhất định.

Nếu thật sự là thi thể không đầu này gϊếŧ ba nữ sinh đó, cho dù nó lấy đầu của các nữ sinh đi, vậy tại sao cũng không tìm thấy thi thể?

Huống chi vào ngày mất tích căn phòng hiện trường vô cùng sạch sẽ, không có lấy một vết máu, chẳng lẽ ba nữ sinh đó có thể chủ động đi theo thi thể không đầu này sao?

Nhưng cậu cũng không phản bác lại lời của Lục Hữu Nhất, chủ nhún vai, nhảy xuống khỏi bàn. “Muốn đi xem thử hướng khói còn lại không?”

Đương nhiên là muốn đi.

Trên đường, Lục Hữu Nhất kéo lưới đen, động tác thô bạo, cậu ta quay đầu ghét bỏ nói với Giang Lạc: “Giang Lạc, trở về trường học có muốn đi luyện tập với tôi không? Tố chất thân thể cậu kém quá.” Bị quỷ đuổi cũng không chạy được bao lâu.

Giang Lạc nhớ lại sự khó chịu sau khi chạy lúc nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi: ‘‘Được, đúng là tôi cần phải rèn luyện mới được.”

Nén hương trong tay Diệp Tầm đã cháy được hai phần ba, làn khói lơ lửng trên đống gạo, khói vẫn cứ chia thành hai hướng, một hướng chỉ về phía tẩu thi đang bị trói lại, một hướng thì dẫn bọn họ tới trước một gian phòng hoàn toàn xa lạ.

Giang Lạc tiến lên gõ cửa, gõ hai ba lần, bên trong không có tiếng người, cậu dứt khoát đẩy cửa đi vào, làn khói lượn lờ bay thẳng đến bên dưới giường.

Trong phòng không có ai.

Ba người cẩn thận bao vây cái giường, Diệp Tầm để bát hương lên trên mặt đất, ôm lấy thỏ bông trên tay Giang Lạc, lạnh lùng nói: “Cút ra đây.”

Dưới giường đột nhiên vang lên tiếng bóng da chuyển động, một cái đầu từ dưới giường lăn ra, đuôi tóc đen quấn lấy cái đầu này, nhìn qua giống như là một quả bóng mọc đầy tóc.

Diệp Tầm vẫn không nhúc nhích, cái đầu quen thuộc lăn đến bên chân Giang Lạc, từ giữa đống tóc bỗng mọc ra một con mắt: ‘‘Bạn nhỏ, tóc của cậu thật là mềm mượt nha, có thể chỉ cho tiểu sinh cách chăm sóc tóc hay không?”

Lục Hữu Nhất cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước bắt lấy cái đầu đó, hung tợn nói: “Tao thấy tóc của mày cũng không tồi đâu!”

Cái đầu phát ra một tiếng thét chói tai: “Đừng túm tôi như vậy, tôi sẽ trọc! Tôi sẽ trọc đấy!”

Lục Hữu Nhất sợ tới mức run lên một cái, không duy trì nổi nụ cười hung ác nữa, thiếu chút nữa là buông tay: “Mẹ nó, mày đừng có la!”

Cái đầu nức nở khóc lên: ‘‘Ma quỷ, cậu đừng có túm tóc người ta như vậy chứ.”

Lục Hữu Nhất ghê tởm đến mức rùng mình một cái, đặt cái đầu lên giường, ba người từ ba hướng như hổ rình mồi mà nhìn chằn chằn cái đầu này: ‘‘Nói, tại sao mày lại ở khách sạn 129 này?”

Cái đầu nhảy lên hai cái, vung mái tóc ra phía sau, lộ ra một gương mặt xanh xao trắng bệch, nói: “Tiểu sinh tên Ninh Tu trước đây là một thư sinh. Rất lâu trước kia, tiểu sinh bởi vì nhìn trộm nữ nhi nhà quan tắm mà bị chém đầu, chết trên pháp trường.”

Nói xong, cái đầu còn nức nở hai tiếng: ‘‘Tiểu sinh chết thật sự vô cùng mất mặt, người nhà cũng không muốn thu lại thi thể của tiểu sinh, người chết không toàn thây thì sao có thể nhập mộ phần? Cho nên tiểu sinh cứ ôm đầu đi tới đi lui, chỗ này trước kia là một tiệm may, tiểu sinh đi vào nơi này là muốn tìm người giúp tôi may dùm phần phía trên lại.”

Diệp Tầm: “Rất lâu trước kia, bên cạnh lò mổ hình như thật sự là pháp trường.”

Xung quanh pháp trường đều sẽ có tiệm may, bởi vì người xưa thường chú ý đến việc toàn thây, người nhà của phạm nhân bị chém đầu đều sẽ đem thi thể đến tiệm may, để người ta có thể giúp may lại phần bị đứt lìa. Nếu không có người nhà liệm thi thì chờ đến tối, thi thể sẽ tự mình mang đầu đến tìm người may lại phần bị đứt lìa trên thi thể.

Cái đầu nói: “Chỉ là cửa tiệm may trời còn chưa tối đã đóng cửa, tôi không tìm được người may đầu cho mình, cho nên vẫn luôn cứ chờ đợi. Chờ đến một tháng trước, tôi tình cờ phát hiện bà chủ chỗ này cũng biết may vá, cho nên nửa đêm đều tới phòng tìm cô ấy, muốn cô ấy giúp tôi may phía trên lại.”

Thần sắc Lục Hữu Nhất bất thiện nói: “May đầu thì may đầu, tại sao mày lại gϊếŧ người.”

Cái đầu mở to hai mắt nhìn, vô cùng tức giận nói: “Bạn nhỏ này đừng có mà bôi nhọ người khác nha, tiểu sinh gϊếŧ người lúc nào?”

Lục Hữu Nhất sửng sốt một chút, nghi hoặc nói: “Ba nữ sinh biến mất ở khách sạn này chẳng lẽ không phải mày gϊếŧ?”

Cái đầu tức giận mà nhảy lên hai cái, lớn tiếng nói: “Đứa nhỏ kia, đừng có thấy tôi hiền rồi đổi đen thay trắng như thế!”

Giang Lạc khoanh tay trước ngực vuốt cằm, vạt áo thun bên trái bị xé rách lộ ra một mảng da thịt trắng nõn lớn cỡ lòng bàn tay ở eo. Trắng như ngọc, hiện lên trơn bóng lãnh cảm, cậu dùng tư thế này trong lúc lơ đãng mà hơi kéo áo lên, giá trị nhan sắc nháy mắt tăng lên gấp bội. Giang Lạc cong môi cười nói: “Thư sinh, mỗi đêm mày đều tới phòng này tìm bà chủ sao?”

Thư sinh ngơ ngác nhìn cậu, vốn chính là một người háo sắc, lúc này khuôn mặt màu xanh đột nhiên hiện lên hai mảnh ửng đỏ: ‘‘Đúng vậy, mỗi ngày tiểu sinh đều đến tìm bà chủ.”

Giang Lạc nói: “Nhưng hình như bà chủ không có ở chỗ này.”

Cái đầu cao thâm khó đoán nói: “Bạn nhỏ, cậu không hiểu đâu. Ông bà chủ của khách sạn này một tháng trước vừa mới cãi nhau, tính tình của bà chủ ngày càng kỳ quái, vì thế bọn họ cứ vậy mà chia phòng ngủ rồi. Bà chủ ở phòng này, tôi từng nhìn thấy cô ấy đang se chỉ xỏ kim vá lại thân thể của mình, không ngờ rằng mỗi khi nửa đêm tôi đến tìm cô ấy, cô ấy lại không có ở đây .”

Diệp Tầm bắt được trọng điểm: ‘‘Vá thân thể của mình?”

Cái đầu đầy ắp thâm tình nói: “Đúng vậy, cô ấy là một thợ may ưu tú như thế nào chứ, cô ấy nhất định có thể may lại đầu và thân thể của tôi cho thật đẹp.” nhưng sau khi nhìn thân thể trong tấm lưới đen, cái đầu không nhịn được lộ ra biểu tình đau muốn chết: ‘‘Chỉ là tôi vừa nhìn thấy thi thể mình, đã không còn muốn vá lại với nó nữa rồi.”

Giang Lạc cười cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất: ‘‘Các cậu nói thử xem, bà chủ ngồi se chỉ luồn kim vá lại thân thể của mình trong đêm kia, nửa đêm không ngủ được, chị ta sẽ đi đến đâu chứ?”

Diệp Tầm nhíu mày suy tư một lát, ném cái đầu vào lưới đen, để Lục Hữu Nhất kéo chúng nó ra hành lang, sau đó gọi điện thoại cho ông chủ.

Máy bàn dùng đường dây riêng biệt, cho dù khách sạn 129 có bị mất điện, thì không ảnh hưởng đến việc sử dụng nó.

Điện thoại “tít” một hồi, âm thanh mơ ngủ của ông chủ mới truyền tới: “Alo?”

Diệp Tầm hỏi: “Bà chủ đâu.”

Ông chủ lập tức tỉnh táo, cẩn hận hỏi: “Làm sao vậy, bạn học Diệp? Bà xã của tôi đang ôm con ngủ với mẹ tôi rồi.”

“Phòng của chị ta không phải là 102 sao?”

“Đúng vậy, cô ấy cãi nhau với tôi rồi đến ở phòng 102,” Ông chủ cười khổ nói: ‘‘Chắc là bởi vì chuyện làm ăn của tôi ngày càng kém, tính tình của cô ấy cũng trở nên nóng nảy hơn rất nhiều, suốt cả ngày cũng không biết là chạy đi đâu, thỉnh thoảng gặp mặt thì cũng trang điểm vô cùng đậm…nhưng cô ấy không nở bỏ lại đứa nhỏ, mỗi ngày đều sẽ trở về sau khi đưa nhỏ ngủ, ở với nó đến trời sáng thì lại biến mất không thấy bóng dáng, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút cũng không có thời gian.”

Cả nhà ông chủ ở tòa đối diện với tòa nhà của bọn họ, Diệp Tầm càng nghe càng cảm thấy không đúng, nhanh chóng quyết định nói: “Bây giờ chúng tôi qua ngay.”

Nhóm người mò qua bên đó, khi đến tòa nhà đối diện thì nén nhang đã tắt ngấm. Diệp Tầm thở dài, đặt chén gạo qua một góc, sau khi lên lầu đã thấy ông chủ đang khoác áo đứng chờ ở đó.

Ông chủ dẫn bọn họ vào bên trong, giọng điệu có chút bất an, xoa xoa tay nói: “Cái đó, lời nói lúc nãy của các cậu là có ý gì vậy…”

“Chúng tôi muốn gặp vợ của ông,” Diệp Tầm nói: ‘‘Chị ta có thể có chút vấn đề.”

Ông chủ lập tứ siết chặt tay, ông ta trầm mặt thật lâu, sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười: ‘‘Sao có thể chứ.”

“Chuyện này không có khả năng,” Ông chủ khẽ lẩm bẩm, vừa khóc vừa cười: ‘‘Các cậu đừng đùa với tôi.”

Lục Hữu Nhất đồng tình mà nhìn ông ta: ‘‘Ông chủ, nếu ông muốn xử lý chuyện này sớm một chút, thì phải chuẩn bị cho khả năng xấu nhất.”

Cả người ông chủ trở nên suy sụp, dẫn bọn họ đến trước một căn phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Một cái bóng cứng đờ đang đứng ở cuối giường, nhìn chằm chằm vào bà cụ và đứa nhỏ đang ngủ trên giường. Trên người bóng dáng bày bao trùm bởi làn sương mù màu đen, chính là đám sương đen mà Giang Lạc đã từng nhìn thấy trên cánh tay đưa nhỏ.

Lục Hữu Nhất thấp giọng kinh ngạc: “Âm khí dày đặc thật!”

Vừa mới đẩy cửa ra, một làn khí lạnh lẽo lập tức đáng úp về phía Giang Lạc, ánh mắt Giang Lạc dừng trên tấm chăn, người trong chăn hô hấp cực an tĩnh, một già một trẻ đang chìm sâu vào giấc ngủ hoàn toàn không tỉnh dậy.

Hình dáng đứng ở cuối giường nghe thấy tiếng, cứng đờ nhìn về phía bọn họ.

Đồng tử Giang Lạc co chặt.

Chỉ thấy trên người bà chủ khách sạn chi chít những vết khâu dày đặc, chị ta tựa như một đống thịt nát, chỉ có thể dựa vào kim chỉ khâu lại bản thân, ngũ quan xiêu vẹo, máu thịt be bét, dáng dạng dọa người.

Ông chủ phía sau mông đập xuống đất, hoảng sợ đến mức hai chân run rẩy: ‘‘A a a ——!”