Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 9

Lục Hữu Nhất: “…”

Giang Lạc vừa nói xong, Lục Hữu Nhất không nhịn được mà giật mình, da đầu cậu ta tê dại, mân mê vạt áo trong tay.

Chất vải thô ráp khô cứng, sau một lúc tinh tế cảm nhận, còn ngửi thấy một mùi mốc meo kỳ lạ, như là ngâm lâu trong nước mưa, trong đó còn mang theo một mùi bùn đất.

Quả thật không phải Giang Lạc.

Mồ hôi lạnh của Lục Hữu Nhất chảy ròng ròng, muốn buông tay, lại sợ quấy rầy đến “người” này: “Diệp Tầm, giữa tôi với Giang Lạc thật sự có thêm một cái gì đó.”

“Người” vừa xuất hiện giữa bọn họ vẫn không nhúc nhích, đứng im tại chỗ, dường như không nghe hiểu cuộc đối thoại của bọn họ.

Diệp Tầm hỏi: “Là thứ gì?”

Lục Hữu Nhất sắp khóc tới nơi: ‘‘Tôi không biết, nhưng ngửi mùi, hình như là một con tẩu thi(*).”

(*) thi thể, xác chết biết đi.

Sao tẩu thi lại xuất hiện ở chỗ này?

Diệp Tầm nhíu mày, nhét một tấm bùa vào tay Giang Lạc: “Dán nó vào giữa thiên trung và thiên đình(*).’’

(*) Vị trí vùng Thiên trung ở chính giữa và trên vùng trán. Thiên đình là phần giữa trán tiếp liền dưới Thiên Trung (thông thường Thiên Đình và Thiên Trung chiếm 1/2 bề cao của trán.

Giang Lạc: “Ngại quá, đó là là chỗ nào vậy?”

Diệp Tầm: ‘‘… Dán nó lên chỗ giữa trán đấy.”

Giang Lạc ôm con thỏ bông qua tay trái, đưa tay phải ra nhận lá bùa để dán lên, cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ chạm đến thứ gì đó kinh khủng, nhưng ngoại dự đoán là, cậu vậy mà không đυ.ng tới cái gì cả.

Giang Lạc sửng sốt một chút, ngón tay dời xuống, đυ.ng phải một thứ gì đó nhớp nháp lạnh băng, có thể cảm nhận được thứ đó vừa cứng vừa mềm, có một loại côn trùng nào đó dưới sự đυ.ng chạm của cậu mà bắt đầu nhấp nhô lên xuống, giống như là giòi bọ.

Giang Lạc lập tức thu tay, ngay lập tức phản ứng lại, nghiêm mặt nói: “Nó không có đầu.”

Cậu sờ thấy là thịt trên cổ của tẩu thi.

Trên bề mặt thịt hư thối sinh ra sâu bọ gì, cậu cũng không cần phải nói.

Diệp Tầm cầm lấy cánh tay Giang Lạc

Diệp Tầm nắm cánh tay Giang Lạc muốn đi lên đối phó với con tẩu thi này, Giang Lạc giơ tay cản cậu ta lại, bình tĩnh nói: “Chúng ta bật đèn lên trước đã. Nếu nó chỉ đi theo chúng ta mà không làm gì cả, vậy thì tạm thời an toàn, cứ dẫn nó đến phòng làm việc mở điện rồi tính tiếp.”

Giang Lạc nói rất đúng, đối phó với thứ này ở trong bóng đêm bọn họ cũng không thể chiếm được ưu thế. Ba người giữa nguyên tư thế đi về phía trước, Lục Hữu Nhất ở phía sau tẩu thi, cảm thấy có chút may mắn: ‘‘Cũng may là nó đi theo các cậu đấy.”

Giang Lạc cảnh giác đề phòng nguy hiểm ở phía sau, nghe cậu ta nói vậy thì thuận miệng nói: “Sao cậu biết là nó đi theo tôi? Nó không có đầu, nếu hướng về phía cậu rồi đi lùi thì sao, chỉ là để tay ra sau lưng nắm lấy áo tôi thôi.”

Lục Hữu Nhất đầy da gà: ‘‘Mẹ nó, đừng có nói giỡn!”

Lực nắm áo Giang Lạc của tẩu thi càng ngày càng nặng, âm thanh cọ xát bàn chân cũng ngày càng lớn, giống như tiếng thi thể bị kéo lê trên mặt đất. Nhóm người thấp tha thấp thỏm đi đến phòng làm việc, Diệp Tầm đi tìm chốt mở, một phút sau, ánh đèn chói mắt chợt sáng lên.

Lục Hữu Nhất theo bản năng chớp chớp mắt, sau đó lập tức thấy được hình dạng của tẩu thi trước mặt, chỗ đầu quả thật trống không. Tẩu thi mặc một cái áo tù bị máu nhiễm đỏ, làn da xanh tím còn có thi ban(*), miệng vết thương của nó dữ tợn, máu thịt lồi cả ra ngoài, dấu rỉ sét của dao vẫn còn lưu lại, cùng với một ít giòi bọ không ngừng động đậy.

(*)Thi ban (尸斑) còn được gọi là hoen tử thi trong pháp y. Đó là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.

Giang Lạc đã sớm chạy ra mấy mét, tìm một cái khăn ướt dùng sức lau tay, gương mặt vô cảm nhìn chằn chằm tẩu thi. Bởi vì tẩu thi dùng sức mà giữ chặt lấy áo của cậu, cho nên khi cậu vừa bỏ chạy thì áo bị xé rách ra một mảng, sắp không che được eo.

Hiệu ứng hình ảnh của tẩu thi này quả thật khiến người ta vô cùng sợ hãi, Lục Hữu Nhất khϊếp sợ lên tiếng: ‘‘Mẹ nó, thật sự có thi thể có thể đi được à…”

Lời còn chưa dứt, cậu ta vừa cúi đầu đã thấy được chân của tẩu thi.

Mũi chân đang hướng về phía cậu ta.

Lục Hữu Nhất phát ra tiếng thét chói tai: “Mẹ nó, áaaaaaa!!!”

Tẩu thi này thế mà lại thật sự quay người về phía cậu ta rồi đi lùi suốt một đường luôn.

Lục Hữu Nhất vừa kêu, vừa giao chân lên đạp một cước lên người con tẩu thi đó, cuống cuồng chạy về phía Hoang Lạc và Diệp Tầm. Tẩu thi lảo đảo một chút, xoay người về phía bọn họ rồi đột nhiên chạy vọt đến.

Ba người xoay người chạy đi, Diệp Tầm vô cùng bình tĩnh, nhìn Giang Lạc vội vàng chạy trước mà cũng không quên xoa tay, an ủi nói: “Chuyên gia đã nghiên cứu rồi, giòi bọ cũng không có bẩn, sau khi giòi ăn thịt thối thì có thể sinh ra muối có tính chất sát trùng, trong cơ thể còn có chất kháng sinh và nâng cao miễn dịch, là một loại sâu tốt.”

Giang Lạc cười nói: “Đại ca, nếu cậu còn không ra tay, thì có thể tự mình nếm thử mùi vị của mấy con giòi này đấy.”

Diệp Tầm đừng chân, rút một tấm lưới màu đen trong miệng thỏ bông trên tay Giang Lạc: ‘‘Lục Hữu Nhất!”

Lục Hữu Nhất kéo Giang Lạc đánh lạc hướng tẩu thi không đầu: ‘‘Diệp Tầm, cậu nhanh lên đi, với tốc độ của thứ đồ này thì tôi không kéo được bao lâu đâu!”

Cậu ta nói gấp đến mức miếng miếng văng tứ tung, cũng không nghỉ lấy hơi, Giang Lạc sắp bị cậu ta kéo bay lên luôn rồi, cậu lớn tiếng nói: “Lục Hữu Nhất, cậu không có cách nào đối phó với thứ này sao?”

Lục Hữu Nhất dùng âm thanh còn lớn hơn cả cậu trả lời: “Đầu óc cậu bị hư rồi hả Giang Lạc! Mặc dù cậu là đứa thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, nhưng đứa tiếp theo là tôi đó!”

Giang Lạc: “…”

Lục Hữu Nhất nhớ tới lúc trước Giang Lạc từng ca ngợi tin tưởng cậu ta, trong lòng có chút xấu hổ, càng chột dạ thì âm thanh càng lớn, giống như tiếng pháo: ‘‘Với lại, trước đây tôi chỉ nghe qua tẩu thi, chứ chưa từng gặp mà!”

Giang Lạc: “… Cậu đừng nói nữa.”

Cậu đột nhiên tăng tốc, xông đến trước Lục Hữu Nhất.

Lục Hữu Nhất trợn mắt há hốc mồm: “Đệt!”

Thi thể không đầu đuổi theo sát nút, tốc độ của nó rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách Giang Lạc khoảng nửa mét. Lục Hữu Nhất khẽ cắn môi, đột nhiên xoay người gầm lên: “Tao liều mạng với mày!”

Nhưng mà thi thể không đầu đó cứ thế lướt qua cậu ta, xác định rõ mục tiêu mà đuổi theo Giang Lạc.

Trên mặt Lục Hữu Nhất viết đầy dấu chấm hỏi.

Hạnh phúc tới bất ngờ như vậy sao?

Giang Lạc cũng thấy được cảnh này, huyệt thái dương nảy lên một cái: “Tại sao nó một hai phải đuổi theo tôi?”

Chạy quá nhanh khiến cho hô hấp của cậu trở nên dồn dập, nguyên chủ rèn luyện qua loa, có thể tăng tốc chạy qua Lục Hữu Nhất đã là một chuyện không tưởng. Giang Lạc cảm thấy hô hấp của bản thân đã trở nên nóng rực, yết hầu hơi đau, cậu dùng lưỡi đè lên hàm trên, nỗ lực duy trì hô hấp đều đặn.

Diệp Tầm nương theo cây cột mở tấm lưới đen ra, cao giọng nói: “Giang Lạc, chạy về đây!”

Giang Lạc xoay người dẫn theo tẩu thi chạy về phía cậu ta.

Tẩu thi sẽ không mệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, tốc độ chạy quá nhanh khiến mùi hư thối trên cơ thể nó tràn ra khắp cầu thang và phòng làm việc. Giang Lạc nghe thấy được hơi thở của mình càng ngày càng nặng và nhịp đập dồn dập của trái tim, hai chân bủn rủn, đã sắp tới cực hạn rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn tấm lưới màu đen trên đầu cách đó không xa, lưới đen rơi xuống cũng cần phải có thời gian, khoảng cách giữa cậu và tẩu thi còn chưa đến ba mét, cho dù lưới đen có rơi xuống, cũng có khả năng rất lớn là không bắt được tẩu thi.

Cậu tăng tốc một chút, kéo dài thời gian cho tấm lưới rơi xuống.

Mùi máu tươi từ cổ trọng tràn ra miệng, Giang Lạc cũng có chút bất đắc dĩ với tố chất thân thể của mình. Cậu hít sâu một hơi, dùng chút sức lực cuối cùng tăng tốc, mạnh mẽ lao qua phía bên lưới đen.

Trong nháy mắt cậu chạy qua, lưới đen đã bị Diệp Tầm túm xuống, đón đầu bọc tẩu thi không đầu lại.

Thi thể không đầu giãy giụa, làn da bị lưới đen chạm vào để lại vết cháy đen đậm, mùi thịt thối sau khi được nướng lên càng thêm gay mũi, Lục Hữu Nhất nôn khan vài tiếng, che mũi đưa cho Giang Lạc một chai nước.

Hai chân Giang Lạc run rẩy vịn tường đứng một lát, ngồi gần bàn làm việc. Hơi thở của cậu hơi dồn dập, tóc đen dính bết trên khuôn mặt và cổ trông vô cùng chật vật, bất chấp không khí khó ngửi mà há miệng thở phì phò, sau một lúc lâu mới có sức mở chai nước uống một ngụm: “Cái lưới đen này là gì vậy?

“Dây thừng ngâm máu chó mực.” Lục Hữu Nhất cầm hai miếng giấy nhét vào mũi rồi ngồi xổm bên cạnh lưới đen nghiên cứu tẩu thi, ‘Bên trong chắc là còn có một lớp bùa chú.”

Tấm lưới đen của Diệp Tầm quấn chặt thi thể không đầu, thi thể không đầu đó như là đã chết không hề nhúc nhích. Lục Hữu Nhất vô cùng hiếu kỳ mà nhìn một lúc lâu: ‘‘Diệp Tầm, cậu nói tại sao nó có thể chuẩn xác đuổi theo Giang Lạc như vậy chứ?”

Diệp Tầm lắc đầu: “Không biết.”

Giang Lạc ho khan vài tiếng, không quá thoải mái nhéo cổ họng vài cái, nói: “Trên người nó chắc là đang mặc đồ tù đúng không?”

Lục Hữu Nhất nói: “Đúng rồi.”

“Nhìn kiểu dáng bộ đồ tù này, cỗ thi thể này chắc là đã chết mấy trăm năm rồi.” Giang Lạc đánh giá tẩu thi, quyết đoán lên tiếng: ‘‘Nếu là cổ nhân, tóc trên đầu của nó chắc là cũng dài, nó theo tôi chắc là bởi vì trong ba người chúng ta chỉ có tôi là tóc dài nhất, chắc là nó nhìn nhầm thành đầu của nó thôi.”