Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 8

Đầu Lục Hữu Nhất muốn to lên rồi, bọn họ đi khỏi nhà vệ sinh, Diệp Tầm tựa như sợ Giang Lạc suy nghĩ luẩn quẩn ở trong lòng, cho nên cố ý mở TV tìm một kênh truyền năng lượng tích cực của xã hội, để Giang Lạc hiểu được sinh mệnh đáng quý thế nào.

Tiếng TV trầm lặng vang lên, ba người đều có tâm tư riêng, chờ đến khi kết thúc video phỏng vấn công nhân công trường, Diệp Tầm tắt TV, đưa thỏ nhồi bông cho Giang Lạc ôm, còn bản thân đứng trước bàn.

Giang Lạc ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, 11 giờ mười lăm phút.

Giờ Tý tới rồi.

Diệp Tầm đốt một cây nhang, một tay dựng thẳng cắm vào bên trong gạo trắng, cắm thẳng đến đáy chén. Cây nhang dựng thẳng tắp trước gương, sau khi Diệp Tầm đốt nhang, động tác lưu loát sạch sẽ mà lấy một tấm bùa vàng để vào sát cây nhang, rồi thả nửa lá bùa vàng đang cháy vào trong chén nước trong.

Giang Lạc loáng thoáng thấy trên lá bùa, là một tờ “Bùa tìm quỷ.”

Thần kỳ chính là, sau khi lá bùa cháy lên rơi vào trong nước thế mà còn có thể bốc cháy, chờ sau khi đốt bùa xong, nước cũng biến thành một chén tro đυ.c ngầu.

Hai tay Diệp Tầm cung kính bưng chén nước đổ vào chén gạo trắng, sau đó nhìn chằm chằm khói bốc lên.

Làn khói mờ mờ ảo ảo dâng lên, nhẹ nhàng bay lên trên.

Thần kinh ba người căng chặt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Âm thanh già nua của bà cụ vang lên, “Mọi người ngủ chưa?”

Lục Hữu Nhất đầu đầy mồ hôi, cậu ta chạy đến mở cửa, “Bà ơi, bà có việc gì sao ạ?”

Bà cụ ngoài cửa cười cẩn trọng, giơ cái khay trong tay lên, “Tôi sợ mấy đứa trẻ to xác các cậu nửa đêm đói bụng, cho nên đưa chút đồ ăn đến.”

Lục Hữu Nhất cầm khay, hít vào một hơi mùi hương của thức ăn ngon, hạnh phúc đến mức muốn rơi lệ, “Cảm ơn bà nhiều ạ.”

Bà cụ cười ha hả nhìn cậu ta, lại nhìn vào trong phòng một cái, dặn dò: “Mau ngủ đi, đừng thức khuya quá.”

Lục Hữu Nhất liên tục gật đầu, định tiễn bà cụ ra ngoài, đột nhiên nói: “Đúng rồi bà ơi, bà ở chỗ này bao lâu rồi ạ?”

Bà cụ suy nghĩ một lát, không quá xác định chậm rãi nói: “Chắc là một tháng.”

Lục Hữu Nhất: “Vậy bà có phát hiện ra chuyện gì kỳ quái không ạ?”

Bà cụ lắc đầu, được một nửa thì đột nhiên dừng lại, giống như là nhớ đến cái gì, động tác của bà khẽ dừng lại, vẻ mặt hơi chần chờ.

Lục Hữu Nhất vừa thấy có hy vọng, lập tức truy vấn: “Bà ơi, bà nói với con xảy ra chuyện gì được không ạ?”

Bà cụ nhìn trái nhìn phải một chút, do dự nhìn Lục Hữu Nhất, nhỏ giọng nói,: “Con dâu của tôi có chút không bình thường.”

Lục Hữu Nhất sửng sốt, “Không bình thường chỗ nào?”

Bà cụ tiến lên hai bước, hơi che miệng, lẩm bẩm nói: “Nó không cho cháu trai ta ăn gì hết…suốt một tháng này, tính tình nó tệ hơn rất nhiều, thường xuyên nổi giận với cháu trai tôi, còn đánh nó nữa.”

“Tôi, tôi gặp nó cũng có hơi sợ…” Bà cụ.

Lục Hữu Nhất cau mày, cảm ơn bà cụ, sau đó đem đồ ăn về phòng, kể lại cuộc nói chuyện với bà cụ cho Giang Lạc và Diệp Tầm nghe.

Diệp Tầm trầm tư một lúc lâu, “Một tháng trước, thời gian mất tích của ba nữ sinh kia cũng là một tháng trước.”

Lục Hữu Nhất nói: “Chuyện này cũng trùng hợp quá rồi.”

Diệp Tầm giải quyết dứt khoát: “Ngày mai đi gặp bà chủ.”

Bà cụ đem mì đến, trên mặt còn có hai quả trứng lòng đào, còn có khoai tây sợi chua cay. Giang Lạc không đói bụng, nhưng cũng ăn ngon lành hết một tô mì chỉ còn thưa thớt vái sợi.

“Khoai tây xào của người ta lúc nào cũng ngon hết,” Ăn đến mức sinh ra cảm tình, oán niệm trên mặt Lục Hữu Nhất sắp có thể hóa hình được rồi, “Còn đồ ăn ở nhà ăn của trường chúng ta là thứ đồ chơi gì không biết.”

“Trường chúng ta nghèo quá mà,” Diệp Tầm nói, “Cậu có tiền như vậy, sao không quyên một cái nhà ăn cho trường học đi?”

“Tôi rất có tiền à?” Lục Hữu Nhất mờ mịt ngẩng đầu nhìn bọn họ, khều khều cái đồng hồ hàng hiệu ít nhất sáu chữ số trên tay của mình, “Tôi không biết, tôi không có hứng thú với tiền bạc.”

Diệp Tầm: “…”

Giang Lạc: “…”

Giang Lạc suýt chút nữa là nghẹn một ngụm nước bọt với Lục Hữu Nhất, trong lúc mấu chốt nhìn thấy nén nhang trên bàn, sắc mặt liền biến đổi, “Nén nhang thay đổi rồi!”

Làn khói đang bay lên đột nhiên hỗn độn, thổi ngược về phía bên ngoài cửa phòng.

Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất lập tức đứng dậy, Diệp Tầm rửa tay, cầm lấy bát gạo cắm nhang đi ra ngoài. Lục Hữu Nhất kéo Giang Lạc vào chính giữa, còn mình đi phía sau.

Chỉ là vừa ra khỏi cửa, làn khói đột nhiên chia thành hai hướng, ra hai bên một trái một phải.

Diệp Tầm nhìn bên trái, rồi nhìn bên phải, trầm mặc một lúc, “Chúng ta đi hướng nào đây?”

Lục Hữu Nhất tùy tiện nói: “Bên trái.”

Diệp Tầm: “Nếu bên trái là bẫy mà bọn nó đối phó với chúng ta thì sao?”

Lục Hữu Nhất không sao cả nói: “Vậy bên phải.”

Diệp Tầm: “Nếu bên phải cũng là bẫy của bọn chúng thì sao?”

Lục Hữu Nhất: “…”

Giang Lạc đề nghị: “Vậy chúng ta tách ra đi?”

Diệp Tầm im lặng một lúc lâu, lắc đầu nói: “Thôi, đi bên trái trước đi.”

Giang Lạc quay đầu hỏi: “Diệp Tầm có chứng khó lựa chọn à?”

Lục Hữu Nhất sắc mặt phức tạp gật gật đầu, “Người từng trải cho cậu lời khuyên, tuyệt đối đừng đi dạo phố mua đồ với cậu ta.”

Nửa đêm đèn đuốc trên hành lang sáng trưng, bọn họ đi qua hàng lang thật dài, lúc theo làn khói lên lầu thì đột nhiên nghe thấy tiếng “cộp cộp”.

Tiếng động kia như là tiếng bóng da lăn từ trên cầu thang xuống, hơi tung lên rồi lại đập xuống đất, hơn nửa đêm đột nhiên vang lên âm thanh như vậy, khiến bước chân của nhóm ba người dừng lại.

Nhưng đột nhiên, ánh đèn bên trong cầu thang phụt tắt.

Bóng đêm đưa tay không thể nhìn thấy được năm ngón đánh úp lại, Lục Hữu Nhất run giọng nói: “Diệp Tầm, Giang Lạc? ”

Diệp Tầm bình tĩnh “Ừ” một tiếng, Giang Lạc nói: “Ở đây ở đây.”

Lục Hữu Nhất an tâm một chút: “Mấy cái đèn này sao đột nhiên lại tắt chứ ——

Tiếng nói của cậu ta đột nhiên im bặt.

Bởi vì tiếng bóng cao su ở trên lầu đột nhiên dừng lại, sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi, lại dùng tốc độ nhanh gấp hai ba lần lúc nãy mà tiến lại gần bọn họ.

Bộp, bộp bộp, bộp bộp bộp

Bóng da nhanh chóng lăn xuống, âm thanh càng ngày càng dồn dập.

Lục Hữu Nhất sởn tóc gáy, không tự chủ nắm chặt áo của Giang Lạc, Giang Lạc buồn cười nói: “Lục Hữu Nhất, sao cậu trông còn sợ hơn tôi thế.”

Lục Hữu Nhất run bần bật nói: “Tôi sợ bóng tối á.”

Giang Lạc: “…” Được rồi.

Trong lúc nói chuyện, tiếng bóng da tiếng bóng đã vang lên cầu thang lầu một, Giang Lạc cũng bị Lục Hữu Nhất lây bệnh đến tim đập càng lúc càng nhanh, trong lúc cậu đã chuẩn bị tinh thần đón địch, âm thanh đó đột nhiên biến mất.

Yên tĩnh ập đến thêm một lần nữa.

Nhưng yên tĩnh như vậy, không khác gì bình yên trước cơn bão, chỉ khiến người khác không rét mà run.

Diệp Tầm đột nhiên nói: “Khói bay về lại rồi.”

Lục Hữu Nhất nói: “Cậu thấy được à?”

Diệp Tầm nói: “Tôi nghe thấy được.”

Vậy điều đó có nghĩa, lúc nãy quả thật có thứ gì đó trước mặt bọn họ.

“Trở về đi,” Giang Lạc liếʍ đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm vào bóng tối, “Tôi nhớ cầu dao tổng ở trên cầu thang, đúng lúc nhìn thử xem có phải đứt cầu dao không.”

Ba người xoay người, cẩn thận từng li từng tí trở về chỗ cũ.

Cầu dao tổng quả thật ở trên cầu thang, trí nhớ của Giang Lạc rất tốt, lại quen thuộc kết cấu thiết kế, cậu sờ sờ, thất vọng nói: “Không phải đứt cầu dao, là cúp điện.”

Ba người đứng đó tự hỏi nhân sinh một lát, lỗ tai Giang Lạc đột nhiên động đậy, nhạy bén nói: “Có tiếng gì đó!”

Tiếng điện thoại reng reng vang lên ở đầu hành lang.

Lục Hữu Nhất: “Đệt!”

Bọn họ nhìn về phía đầu hàng lang, chỉ thấy bóng đêm tối tăm không thấy rõ bất cứ thứ gì, nhìn một lúc tựa như trong đó đang che giấu một con quái vật nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ.

Diệp Tầm dẫn đầu đi qua bên đó, bình tĩnh nói: “Hai cậu nghe điện thoại đi, tôi đang cầm nhang, không nghe được.”

Giang Lạc bị Lục Hữu Nhất đẩy một cái, bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, “Alo?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của ông chủ, “Alo alo alo, là bạn học Giang đó sao?”

Giang Lạc nháy mắt có lại cảm giác như vừa từ địa ngục trở về nhân gian, “Là tôi, ông chủ, lầu của chúng tôi bị cúp điện rồi.”

“Đúng rồi, tôi đang muốn nói với các cậu chuyện này đây,” Ông chủ ngại ngùng nói, “Ban ngày quên nói, bên chỗ này của chúng tôi dạo này đang sửa đường, mạch điện không ổn định, lâu lâu sẽ bị cúp điện. Nguồn điện dự phòng của khách sạn ở bên trong phòng làm việc, các cậu chỉ cần mở chốt của nguồn điện là được rồi.’’

Giang Lạc xoa trán, đau đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”

Vị trí phòng làm việc, Giang Lạc còn nhớ rõ. Bọn họ cần thận mò đến phòng làm việc, bởi vì sợ không nhìn thấy sẽ vấp té, cho nên người sau nắm áo người trước. Giang Lạc cảm thấy Lục Hữu Nhất ở phía sau túm mình càng chặt, gần như là nắm rách luôn cả áo của cậu: “Lục Hữu Nhất, cậu nhẹ tay một chút.”

Lục Hữu Nhất ngoài miệng đồng ý,: “Được được được.”

Qua vài giây, Giang Lạc vẫn cảm thấy khó chịu như cũ: “Cậu thật sự nghe hiểu ý của tôi không đấy?”

Câu vừa quay đầu, không cẩn thận giẫm lên chân người phía sau.

Giang Lạc theo bản năng muốn nói xin lỗi, nhưng Lục Hữu Nhất dường như không cảm nhận được, tức giận nói: “Sao tôi có thể không hiểu ý của cậu chứ, không phải là tôi đã nhẹ tay rồi sao?”

Lời nói Giang Lạc nghẹn lại trong cổ họng, đột nhiên chóp mũi cậu toát ra mồ hôi lạnh, “Lục Hữu Nhất, cậu không đau sao?”

Lục Hữu Nhất kỳ quái nói: “Đau cái gì?”

Giang Lạc im lặng, một lát sau, cậu nói: “Lục Hữu Nhất.”

Lục Hữu Nhất: “Ừ?”

Giang Lạc nói: “Giữa hai người chúng ta hình như còn một người nữa.”