Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 7

Giang Lạc khó khăn nhìn về phía gương.

Âm thanh đó khẽ cười hai tiếng, tràn đầy hứng thú hỏi: “Thật là một câu chuyện thú vị.”

Sao Trì Vưu lại xuất hiện vào lúc này chứ!

Hai chân Giang Lạc cách mặt đất một khoảng, cậu chỉ có thể miễn cưỡng dùng mũi chân chống đỡ cơ thể, hai tay ôm cổ, muốn chống cự lại đám sương đen để lấy lại chút dưỡng khí, nhưng sau mấy lần thất bại, sắc mặt cậu đã hoàn toàn trầm xuống.

Đám sương đen không thể hóa thành người được, chỉ có thể không ngừng giãy dụa ở sau lưng Giang Lạc. Âm thanh đáng sợ này còn hát khẽ lại khúc nhạc Giang Lạc vừa ngâm nga lúc nãy, ca khúc hoạt bát trở nên quỷ dị, giai điệu đáng yêu trở nên cay nghiệt vặn vẹo.

Theo lý mà nói, bây giờ Trì Vưu không có khả năng hiện thân, cho dù là đầu thất, thì linh hồn hắn cũng không thể trở về.

Không khí trong phổi Giang Lạc ngày càng ít, mồ hôi dính đầy trên tóc cậu, sắc mặt dần trở nên xanh xao. Thanh niên xinh đẹp cho dù là trong hoàn cảnh này cũng vô cùng mỹ lệ, cậu giãy giụa, dùng sức chống lại đoàn sương mù vô hình kia, tựa như một nụ hoa nhỏ yếu đáng thương.

Trơ mắt nhìn một đóa hoa như vậy đang dần xói mòn sinh mệnh trong tay mình, đại đa số người đều sẽ cảm thấy không đành lòng. Nhưng đối với một số ít người mà nói, đây mới là cách mà bọn họ thưởng thức sự mỹ lệ.

Cho dù là đồ vật mỹ lệ thế nào đi nữa, thì khoảnh khắc khi đối mặt với tử vong chính lúc động lòng người nhất.

Trì Vưu chính là thuộc số ít người như vậy.

Tiếng hát khẽ lạnh như có như không của hắn càng thêm sung sướиɠ, bàn tay từ sương mù phun trào màu xám kích động siết chặt, Giang Lạc đã bước một chân vào cái chết.

Trì Vưu thật sự sẽ gϊếŧ chết cậu.

Mẹ nó thật đúng là tên điên, rõ ràng có hứng thú với cậu, nhưng lại còn muốn gϊếŧ cậu sớm hơn cả trong nguyên văn.

Giang Lạc nỗ lực nhìn về phía gương, lúc này đại não trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí còn rất bình tĩnh. Cậu nhớ Diệp Tầm đã từng nói, mặt gương có công dụng phản chiếu, thuần âm, nhà vệ sinh vốn dơ bẩn, tấm gương đặt ở WC càng xúi quẩy nặng hơn, bây giờ lại là giờ Tý, âm khí dày đặc, đây có lẽ là nguyên nhân Trì Vưu để có thể hiện thân.

Nếu phá vỡ tấm gương, thì Trì Vưu có phải cũng biến mất theo không?

Ý tưởng này là một canh bạc, hơn nữa còn là một canh bạc nguy hiểm.

Nhưng không làm gì thì cũng sẽ chết.

Giang Lạc tuyệt đối không tin tên ác quỷ đã bại lộ bản tính này sẽ đại phát từ bi mà tha cho cậu.

Tên mặt gương hình vuông đang phản chiếu trận giằng co kinh dị này, Giang Lạc nâng một chân đạp lên thành bồn rửa tay, từ sống lưng đến đôi chân thon dài tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Tóc đen quét trên vai, mái tóc vừa được vuốt gọn lại rối tung đến không chịu nổi lần nữa. Mồ hôi lớn chừng hạt đậu rợi trên mặt Giang Lạc rồi trượt xuống cằm, cậu cố gắng mượn lực rồi hít vào một tia dưỡng khí, rồi đột nhiên nhìn về hướng tấm gương nở một nụ cười ngọt ngào.

Gương mặt bởi vì thiếu oxi mà hơi phiếm hồng tựa như là say rượu, Giang Lạc nheo mắt, lông mi rũ xuống hình thành bóng rận trên mí mắt, ánh nến lúc tỏ lúc mờ, tràn ngập tình ý ngọt ngào miên man, “Trì Vưu…”

Cậu khó khăn, dùng khẩu hình biểu đạt: “Anh rất yêu tôi à nha, anh xem, còn cố ý đến tìm tôi nữa này.”

Nụ cười triền miên, nhưng biểu cảm trên mặt lại tràn đầy trào phúng và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Câu chuyện mà Giang Lạc bịa đặt chỉ lừa gạt những người sống không biết rõ chân tướng kia, cậu đương nhiên biết bản thân không lừa được Trì Vưu.

Cậu cũng không hoàn toàn nghĩ đến chuyện sẽ lừa gạt Trì Vưu.

Vào lúc đối mặt với Trì Vưu, Giang Lạc biểu lộ ác ý thuần túy nhất của mình, cậu nhìn tên ác quỷ này, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, “Mọi người đều biết anh rất yêu tôi.”

Nhân tố hưng phấn trong máu không kiềm được mà bắt đầu sôi trào, xao động, kêu gào muốn chèn ép Trì Vưu, khiến cho tên ác quỷ này phải cúi đầu chịu thua.

Ý nghĩ như vậy nhanh chóng mà mãnh liệt ập đến, vừa xuất hiện đã phá vỡ hết những kế hoạch khác của Giang Lạc. Như một chậu nước lạnh tưới “ào” một cái từ đầu đến chân, cơn run rẩy nhanh chóng truyền khắp cơ thể.

Yếu thế, bày ra dáng vẻ nhu nhược cái gì chứ?

Giả vô tội làm cái gì?

Tuy rằng cậu không gϊếŧ Trì Vưu, nhưng cậu đã trở thành nguyên chủ rồi, vậy thì cũng phải gánh hết tất cả những chuyện tốt và không tốt mà nguyên chủ từng làm thôi.

Cậu đã lười giả thành một thằng nhỏ đáng thương buồn cười trước mặt ở Trì Vưu rồi.

Nếu trong lòng hai người đã biết rõ ràng, nếu Trì Vưu dâng lên hứng thú với việc gϊếŧ cậu, vậy hà cớ gì không cắt đứt luôn chuyện này chứ.

Anh là một người đã chết, anh sẽ không có cách nào lên tiếng cả.

Cho dù có hận tôi, thì ở trong mắt người khác anh cũng chỉ là hình tượng yêu tôi mà không đến được với tôi mà thôi.

Anh muốn gϊếŧ tôi, thì sẽ có vô số người sống chắn ở trước mặt bảo vệ tôi.

Trên khuôn mặt thanh nên xinh đẹp lại lần nữa nhiễm lên vẻ phách lối, đường hoàng mà làm càn, vẻ đẹp cổ điển thú vị hoàn toàn bị phá vỡ, so với dáng dấp trước đó tựa như mang lên thêm một lớp gai bắt mắt khó giải quyết.

Tiếng cười trong đám sương dừng lại, tựa hồ có chút nghi hoặc.

Giang Lạc lại nở một nụ cười tươi tắn với mặt gương lần nữa, ngay sau đó bắt đầu dùng sức, xoay người mạnh mẽ đạp vào mặt gương.

—— nếu một đòn này không thành, cổ của cậu sẽ bị Trì Vưu bẻ gãy.

Rắc!

Tiếng vỡ sắc nhọn của thủy tinh vang lên chói tai, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm ngoài của lập tức chạy vào, “Giang Lạc!”

Giang Lạc ngã vào bên trên mấy mảnh vỡ thủy tinh ngổn ngang, Lục Hữu Nhất chạy đến đỡ cậu lên, Diệp Tầm nghiêm mặt đứng che ở trước hai người bọn họ

Giang Lạc phủi mảnh kính bể trên người xuống rồi đứng lên, Lục Hữu Nhất lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai vai Giang Lạc run rẩy, Lục Hữu Nhất cho rằng cậu đang khóc, nhưng mà khi Giang Lạc ngẩng đầu lên cười, hai má phiếm hồng tựa như đang say, cậu khẽ vuốt dấu vết xanh tím đáng sợ trên cổ, dùng giọng điệu như đang nằm mơ nói: “Trì Vưu vừa đến tìm tôi.”

Hai mắt Lục Hữu Nhất mở lớn: “Cái gì?!”

Diệp Tầm bỗng chốc quay đầu nhìn chằm chằm Giang Lạc.

Ngón tay Giang Lạc chậm rãi vuốt ve dấu vết trên cổ, cười nói: “Anh ấy nói nhớ tôi, muốn tôi đi cùng với anh ấy.”

Vết tích trên cổ cậu không cách nào làm giả, Lục Hữu Nhất nghẹn họng trân trối, lắp bắp nói: “Thật, thật sao?”

Giang Lạc chớp chớp mắt với cậu ta, nghịch ngợm nói: “Thật mà.”

Cậu càng vui vẻ, trong lòng Lục Hữu Nhất càng trần xuống, cậu ta không dám tin, chỉ cảm thấy hình tượng Trì Vưu trong lòng đã tan vỡ hơn một nửa rồi: “Chuyện này quá hoang đường…”

“Người quỷ không chung đường ” Diệp Tầm trầm mặt, giấu diếm cảnh cáo liếc Giang Lạc, “Người đã chết thì không thể sống lại được. Người sống và người chết không thể ở bên nhau, đây là quy tắc âm dương.”

Hai mắt Lục Hữu Nhất vô thần lặp lại lời Diệp Tầm: “Đúng vậy, Diệp Tầm nói rất đúng… anh Trì Vưu sao có thể làm ra chuyện này…”

Anh Trì Vưu dịu dàng thân thiết như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ?