Giang Lạc đưa kẹo cho cậu bé, tâm trạng vô cùng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lục Hữu Nhất, thuận miệng hỏi: “Nướ© ŧıểυ đồng tử có thể tránh được ma quỷ đúng không?”
Lục Hữu Nhất: “Có thể, không chỉ tránh được ma quỷ, mà còn có thể làm thuốc, nấu trứng gà nữa, cậu ăn trứng gà nấu nướ© ŧıểυ đồng tử chưa?”
Giang Lạc lại tiếp thu thêm kiến thức mới.
Sau khi cơm nước xong, ba người trở về căn phòng công chúa nghe trong rừng. Bây giờ còn cách nửa đêm rất lâu, Lục Hữu Nhất mở TV định xem phim thần tượng, Giang Lạc và Diệp Tầm tự trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Giang Lạc vẫn cần thời gian sửa sang lại ký ức của nguyên chủ.
Cậu nhìn lại ký ức nguyên chủ gϊếŧ Trì Vưu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cái chết của Trì Vưu, quả nhiên có điểm đáng ngờ.
Đây là một chuyện tốt, chỉ cần có điểm đáng ngờ, Giang Lạc có thể tra được nguồn gốc rồi tìm một người gánh tội thay mình. Đương nhiên, nếu như thật sự không có điểm nào đáng ngờ thì tục ngữ cũng đã nói rồi, không có đường thì tự tìm đường, không có cơ hội thì tự tạo cơ hội.
Không có chỗ đáng ngờ, vậy tự tạo chỗ đáng ngờ chứ sao.
Trong trí nhớ, Trì Vưu là linh thể trời sinh, thiên phú của hắn rất cao, toàn giới huyền học chỉ nghe chứ chưa gặp. Trì Vưu là người thừa kế cuối cùng thuộc dòng chính của nhà họ Trì, tuổi trẻ đã trở thành người nắm quyền của nhà họ Trì. Cuộc đời như vậy trong mắt người khác tựa như là mở hack vậy, chỉ là một cái thiên phú thôi thì đã có thể áp đảo những người vất vả nhẫn nhịn chịu khó học tập rồi.
Nguyên chủ ghen ghét thiên phú của Trì Vưu, ghen ghét đến mức hai mắt muốn rỉ máu.
Nếu thiên phú của hắn có thể cho tôi thì tốt rồi —— nguyên chủ đã từng nghĩ như vậy, nhưng cậu ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Vốn dĩ, mặc dù nguyên chủ ghen ghét Trì Vưu, nhưng bên ngoài cũng coi như là sóng êm gió lặng. Nhưng trước một tuần Trì Vưu chết đi, nguyên chủ tình cờ thấy được một cấm thuật ở trên mạng.
Cấm thuật đó là một loại tà pháp cướp đoạt linh thể của người khác cho bản thân, dưới tình huống còn chưa biết thật hay giả, nguyên chủ lại càng xem càng động lòng, cuối cùng không nhịn được cám dỗ, hạ quyết tâm cướp lấy linh thể của Trì Vưu. Cậu ta dựa theo cấm thuật mà hoàn thành toàn bộ đúng y như vậy, nhưng Trì Vưu lại trực tiếp chết ở bên trong cấm thuật đó —— hơn nữa sau khi chết linh hồn còn bị ngũ mã phanh thây, nát đến bét nhừ.
Nguyên chủ không nhận được thứ gì ngược lại còn chọc phải một tên ác quỷ điên.
Nguyên chủ quả thật là hung thủ hại chết Trì Vưu, nhưng mà càng giống như là một con dao ở trong tay của kẻ đứng sau hơn. Hung thủ cầm dao gϊếŧ người, không phải nên trách hung thủ đứng ở phía sau hay sao?
Dao có tội, nhưng dao giúp người bị hại tìm được hung thủ, có phải là có thể chuộc tội rồi không?
Giang Lạc sờ sờ mặt, nghĩ thầm, nếu bản thân là Trì Vưu, thì nhất định cậu phải tìm được hung thủ cầm dao phía sau, đó mới là kẻ thù thật sự.
Sắt trời càng tối, thái dương khuất núi.
Giang Lạc thu lại suy nghĩ miên man, xuống giường ra cửa. Lục Hữu Nhất nghiêng đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt phức tạp nói: “Giang Lạc, chẳng trách được anh Trì Vưu lại nặng tình với cậu như vậy.”
Thanh niên vừa mới rời giường nên mái tóc vô cùng lộn xộn, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, đôi môi bởi vì quá khô mà hơi sung huyết, môi hồng răng trắng, xinh đẹp bức người. Chỉ cần cậu xuất hiện, lại khiến người ta cảm giác như trăm hoa đua nở, hoa tươi mọc thành cụm.
Xinh đẹp.
Loại xinh đẹp thuộc về đàn ông.
Cho dù tính cách Giang Lạc có ngu xuẩn thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ dựa vào mỗi gương mặt này, quả thật cũng có vốn liếng để Trì Vưu yêu cậu.
Giang Lạc thuận tay vuốt vuốt tóc, cậu đã quen nghe người khác khen mình như vậy rồi, tùy ý cười nói: “Chúng ta bắt đầu bắt quỷ chưa?”
Bàn tay Diệp Tầm không ngừng cử động: “Tôi còn đang chuẩn bị đồ.”
Một chiếc bàn dài hình chữ nhật được kê dựa vào bức tường phía bắc, ở giữa tường treo một cái gương lớn ngay ngắn. Trên cái bàn màu nâu có một chén gạo trắng và một ít nhang chưa đốt.
Đây là lần đầu tiên Giang Lạc thấy cảnh này, đối với cái gì cũng cảm thấy vô cùng hứng thú. Cậu cầm từng món lên hỏi, Diệp Tầm đều rất kiên nhẫn trả lời hết, sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Diệp Tầm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: “Đợi đến giờ Tý.”
Giờ Tý là từ 11 giờ khuya hôm trước đến 1 giờ sáng hôn sau, đây là thời gian âm khí mạnh nhất, Giang Lạc gật đầu, hỏi tiếp: “Tại sao ở giữa lại treo một tấm gương?”
‘’Gương là nơi tụ tập âm khí, có thể chiếu ra hình dáng của tà vật.” Diệp Tầm nói, “Nếu nơi này thật sự có thứ dơ bẩn, trong gương sẽ có âm khí tràn ra, hóa thành khói, dẫn chúng ta đến chỗ âm khí nặng nhất.”
Giang Lạc như vẫn còn mười vạn câu hỏi vì sao: “Tại sao không sử dụng la bàn?”
Diệp Tầm lấy một cái la bàn qua cho cậu xem, chỉ thấy kim la bàn quay loạn khắp nơi, không thể chỉ rõ một hướng cụ thể nào, Diệp Tầm nói: “La bàn bị từ trường của nơi này quấy nhiễu, không thể dùng ở trong phạm vi xung quanh khách sạn.”
Giang Lạc cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Thời gian chờ đợi nói nhanh cũng rất nhanh, nháy mắt, cũng sắp đến 11 giờ khuya.
Đường vành đai 3 phía Bắc ban đêm ánh đèn thưa thớt, bóng tối ngoài cửa sổ đặc quánh, tựa như mực đen bị hắt lên cửa sổ. Ánh đèn trắng lóa rọi vào trong phòng, Lục Hữu Nhất ngồi uốn éo một hồi, đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi đi WC, có ai muốn đi cùng không?”
Diệp Tầm ôm thú bông đứng dậy, “Tôi cũng đi.”
Giang Lạc am hiểu rộng rãi kịch bản của phim kinh dị, tuyệt đối không đánh lẻ, “Đi cùng nhau đi.”
Ba nam sinh cao lớn xếp hàng đi WC, Lục Hữu Nhất thật sự không nhịn nổi nữa mà chạy vọt vào WC rồi đúng cửa lại, nửa phút sau cậu ta đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, “Mẹ ơi!”
Giang Lạc và Diệp Tầm liếc nhau, “Lục Hữu Nhất?”
Lục Hữu Nhất mở cửa, vô cùng khϊếp sợ nói, “Hai người nhìn xem đây là cái gì?”
Hai người vừa đi vào đã thấy bên trong phao bơm nước của bồn cầu có một túi nilon màu trắng, nhìn qua thì giống như là tiền.
Lục Hữu Nhất lấy cái túi đó để trên mặt đất rồi mở ra, bên trong không phải nhân dân tệ, mà là minh tệ(tiền âm phủ).
Giang Lạc nổi da gà, “Trong nhà vệ sinh lại để minh tệ, là muốn làm gì đây?”
“Nhất định không phải ông chủ để đâu.” Lục Hữu Nhất chạy tới bồn rửa tay để rửa đi xui xẻo, một lời khó nói hết, “Để minh tệ trong bồn cầu… tuyệt thật. WC là nơi chưa đầy thứ dơ bẩn, bản thân nó có âm khí rất nặng, bồn cầu càng bẩn hơn. Đặt minh tệ ở trong bồn cầu không phải là muốn kiềm chế tài vận của bản thân, mà chính là muốn kiềm chế tài vận của người khác.”
“Bắt đầu từ một năm trước, việc làm ăn của khách sạn 129 bắt đầu tụt dốc, có phải là liên quan đến cái này không?” Giang Lạc sờ cằm nói.
“Rất có khả năng,” Lục Hữu Nhất cũng đồng ý với ý kiến của cậu, “Để ngày mai chúng ta đi xem mấy bồn cầu khác có minh tệ không.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, Lục Hữu Nhất rửa tay xong rồi ra ngoài với Giang Lạc. Lục Hữu Nhất có chút sợ hãi, đi theo sát Giang Lạc liên tục cằn nhằn: “Cậu nói xem thứ dơ bẩn ở nơi này sẽ là cái gì?”
Giang Lạc nói: “Cậu không biết thì sao tôi biết được.”
Lục Hữu Nhất nghẹn họng một chút, bẩm bẩm nói: “Con không phải là vì trong lòng tôi không chắc chắn sao?”
Trong lòng Giang Lạc hơi hồi hộp một chút, tận tình khuyên nhủ: “Lục Hữu Nhất, tôi không lợi hại như cậu, Diệp Tầm thì không có vóc người lớn như cậu. Trong ba người chúng ta người có thể đánh trận chỉ có mỗi mình cậu, sở dĩ tôi đi làm nhiệm vụ với các cậu, đều là bởi vì có cậu ở đây đó. Trong lòng tôi năng lực thực sự của cậu không chỉ có như vậy, nếu cậu không tin tưởng bản thân, chúng ta còn có thể thu phục được thứ gì nữa chứ?”
Từ đó tới giờ Lục Hữu Nhất chưa từng được khen như vậy, cậu ta có chút xấu hổ: “Thật, thật vậy sao? Tôi thật sự lợi hại như vậy à?”
“Đương nhiên!” Giang Lạc chém đinh chặt sắt gật đầu, “Cậu phải tin tưởng chính mình, có quỷ cũng đừng sợ, cứ cầm lửa đốt nó, mấy thứ ở chỗ này dù có lợi hại đi chăng nữa, thì nhất định cũng không lợi hại bằng cậu đâu.”
Lục Hữu Nhất cực kỳ cảm động, cậu ta chưa từng nghĩ Giang Lạc sẽ tin tưởng mình như vậy, ý thức trách nhiệm dâng lên từ đáy lòng, Lục Hữu Nhất nắm chặt tay, “Được, tôi sẽ bảo vệ các cậu!”
Giang Lạc vui vẻ vỗ tay cổ vũ cậu ta, đúng lúc Diệp Tầm bước ra khỏi WC, Giang Lạc vội vàng đi vào.
Cậu lưu loát khóa cửa, thỏa mãn ngâm nga bài hát đi đến trước gương rửa tay
Ca khúc hoạt bát, nhịp điệu đáng yêu.
Giang Lạc khom lưng rửa mặt cho tỉnh táo, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt của thanh niên trong gương hơi nhíu, lông mi mảnh dài còn dính bọt nước, tóc đen trên trán dính vào hai bên tóc mai.
Mắt như điểm nước sơn, khóe môi mang theo nụ cười. Phong thái cổ điển hòa cùng vẻ đẹp hiện đại, cố phán thần phi(*), tỏa ra ánh sáng lung linh.
(*) Cố phán thần phi (顾盼神飞): Lấy từ câu “Tuấn mi tu nhãn, cố phán thần phi, văn thải tinh hoa” trong Hồng Lâu Mộng, nghĩa là “Người mi thanh mục tú, nhìn quanh thần thái phấn chấn, nói năng có văn hóa, từng chữ có tinh hoa, gặp mặt người, lập tức sẽ quên sạch những kẻ dung tục tầm thường khác.
Nhưng sắc mặt thanh niên xinh đẹp này đột nhiên trở nên khó coi, bởi vì trên chiếc cổ thon dài của cậu, đột nhiên xuất hiện một dấu bàn tay.
Năm ngón tay dữ tợn quỷ dị, mạch máu trên cổ Giang Lạc đã bị khống chế dưới năm ngón tay này.
Hô hấp Giang Lạc trở nên khó khăn, cậu nhìn vào trong gương, ở đó phản chiếu ra hình ảnh của cậu cùng một đám sương đen đột nhiên xuất hiện sau lưng của cậu.
Bàn tay hội tụ từ âm khí tựa như một cục sắt, dùng sức đến mức khiến cho Giang Lạc gần như không thể thở được.
Tử khí dày đặc thổi vào bên tai, đám sương chận rãi xiết chặt tay, có người cười nhẹ hai tiếng, vô cùng hứng thú hỏi: “Tôi…… rễ tình cắm sâu với cậu lúc nào nhỉ?”