Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 5

Trong ký ức của nguyên thân, nguyên thân cũng chưa từng nhìn thấy sương đen như vậy.

Giang Lạc tạm thời ghi nhớ chuyện này trong lòng, nâng bước theo ông chủ đến căn phòng có chủ đề Công chúa ngủ trong rừng.

Đây là một phòng ba người, ba cái giường ngủ lớn đặt ở chính giữa, trang trí theo phong cách tràn đầy hương vị thiếu nữ mơ mộng. Trong góc tường có một chậu cây xanh cành lá sum xuê, cửa sổ ở phía tây, vừa lúc tránh khỏi song ngoại sát ở bên ngoài.

Ông chủ đứng bên cạnh cửa, thần sắc kiêng kỵ nhìn vào trong phòng, tựa như trong phòng có một con quái vật sẽ ăn tươi nuốt sống ông ta vậy, “Một tháng trước, ba vị khách bị mất tích kia đã đặt căn phòng này. Đó là ba nữ sinh, tình cảm rất tốt, vẫn còn đi học. Trước khi mất tín hiệu, camera quay được cảnh ba người trở về phòng nghỉ ngơi, kết quả ngày thứ hai lại không thấy ai trở ra, chúng tôi đến mở cửa xem xét, thì người đã biến mất không thấy đâu nữa.”

Ông chủ run lên hai cái, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, “Hai nam sinh ỏe bên cạnh các cô ấy có thể làm chứng, buổi tối ba người đều không hề đi ra ngoài, trước khi ngủ còn chúc bọn họ ngủ ngon. Sau khi chúng tôi phát hiện ba người đã mất tích, liền lập tức báo cảnh sát, tìm toàn bộ khách sạn một lần, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của ba người đâu cả.”

Ba người an tĩnh ngồi nghe, Diệp Tầm hỏi: “Trong phòng không hề phát hiện ra dấu vết gì sao?”

“Không có,” Ông chủ rút ra một điếu thuốc hút một hơi, từ từ bình tĩnh, “Chỉ có dì lao công bên chúng tôi tìm được một ít tóc trên giường, mới chứng minh mấy cô ấy đã từng ngủ ở trên đó.”

Ngoại trừ cái này, ba nữ sinh đó giống như là chưa từng đến nơi này.

Ông chủ vừa nói đến chuyện này lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, khó chịu giống như là có vô số con rận đang bò quanh cơ thể, “Bắt đầu từ một năm trước, chuyện làm ăn của khách sạn đột nhiên xuống dốc, khách hàng ít dần, bình luận kém càng ngày càng nhiều, khách từng đến nơi này ở kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một chút bệnh vặt, không nghiêm trọng, nhưng quá tà môn. Không chỉ có như vậy, có khách còn nói nửa đêm nghe thấy tiếng bóng đập trên hàng lang, mấy cậu nói xem có ai mà nửa đêm không ngủ lại đi chơi bóng trên hàng lang chứ? Lúc trước có khách tò mò, nhưng đã qua nửa đêm nên không dám mở cửa ra xem, chỉ ghé vào khe cửa nhìn ra ngoài, vậy mà lại thấy được một cái đầu người đang lăn lông lốc trên mặt đất!”

Sắc mặt ông chủ trắng bệch, “Tôi, tôi cũng không biết bọn họ có thấy thật không, nhưng mà tôi chưa nhìn thấy…”

Diệp Tầm nghe xong, dẫn đầu đi xem xét trong phòng. Vừa vào cửa là kệ bếp, Giang Lạc thân là một nửa người ngoài nghề liền quyết đoán đi theo sau lưng của Diệp Tầm, sau khi đi theo bọn họ nhìn khắp nơi trong phòng, Giang Lạc tò mò hỏi: “Có phát hiện cái gì không?”

Lục Hữu Nhất lắc đầu, “Tôi không nhìn ra được cái gì cả. Diệp Tầm, cậu thì sao?”

Diệp Tầm như đang suy nghĩ gì đó, nhàn nhạt nói: “Nửa đêm lại đến đi.”

Lục Hữu Nhất đưa tay ra tính, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, cậu ta hạ giọng nói: “Ba nữ sinh mất tích kia, chỉ e là lành ít dữ nhiều rồi.”

Thực ra, Lục Hữu Nhất tính ra quẻ “Đại hung”, ba nữ sinh kia rất có khả năng đều đã chết.

Giang Lạc và Diệp Tầm đều trầm mặt.

Ông chủ không nghe rõ lời của bọn họ nói, chỉ nghe thấy Diệp Tầm nói nửa đêm lại đến xem, vội vàng nói: “Tôi dẫn các cậu đi ăn cơm trước đã, tôi đã sắp xếp xong phòng nghỉ cho các cậu rồi, chờ cơm nước xong, tôi lại dẫn các cậu đến đó nghỉ ngơi.”

Diệp Tầm dẫn đầu đi ra ngoài, “Ăn cơm thôi, phòng thì không cần, ông chủ, tối nay chúng tôi sẽ ngủ ở phòng này.”

Ông chủ kính nể mà nhìn cậu ta, không hổ là đại ca đã sống 58 năm từng cắn nuốt vô số quỷ hồn, ông ta lập tức đồng ý: “Được được, vậy tôi kêu bà dì đến đổi khăn trải giường mới cho các cậu.”

Lục Hữu Nhất vừa nhìn rất có dáng vẻ của người có tiền, Diệp Tầm cũng không kém, nhưng bộ dạng bọn họ ăn cứ như là dân chạy nạn mới đến, miệng nhai ngấu nghiến, động tác dưới tay cũng vô cùng nhanh chóng. Giang Lạc nhìn bọn họ cũng không nhịn được mà ăn hơn một bát, no đến mức nằm dài trên ghế như xác chết.

Cậu ăn xong rồi, nhưng hai người kia còn chưa no, Lục Hữu Nhất ghét bỏ nhìn cậu một cái: “Giang Lạc, câu mới ăn có một chút thôi mà.”

Giang Lạc giơ ba ngón tay lên, “Ba chén rồi.”

Diệp Tầm ngẩng đầu khỏi bát cơm, “Cậu no rồi à?”

Giang Lạc gật đầu.

Diệp Tầm nhét con thỏ nhồi bông vào trong ngực cho cậu, “Giúp tôi ôm Tiểu Phấn một chút.”

Còn thỏ hồng nhạt vừa nhìn chính là kiểu dáng mà trẻ con ba tuổi thích nhất, lớn bằng một nửa người trưởng thành. Giang Lạc nhận lấy con gấu ôm vào lòng, nhớ tới lời đã gạt ông chủ kia, nói đùa, “Có cần chú ý cái gì không?”

“Hửm?” Diệp Tầm như nhớ ra cái gì ngẩng đầu nói, “Không được cho Tiểu Phấn ăn cái gì đấy.”

Thú nhồi bông sao có thể ăn được cái gì chứ, Giang Lạc như nghe thấy chuyện lạ mà gật đầu, cầm lấy chân của con thỏ vẫy vẫy với Diệp Tầm, “Biết rồi.”

Sau một lúc lâu, bà cụ cũng ôm cháu trai đến đây ăn cơm. Khóe mắt Giang Lạc hơi nhìn qua, thấy đứa bé đang ngồi trên bàn ăn từng miếng từng miếng trứng gà, tướng ăn hung ác, trên khuôn mặt nhỏ dính đầy lòng trắng trứng.

Tầm mắt Giang Lạc lướt xuống phía dưới, vẫn thấy được một đám sương đen kia trên cánh tay trắng mập của đứa bé.

Sương đen khiến Giang Lạc cảm thấy không thoải mái, cậu ôm thú bông tò mò đi qua, ngồi bên cạnh đứa nhỏ.

Bà cụ đang dỗ đứa nhỏ ăn cơm, trên gương mặt hiền từ hiện lên nét tươi cười vui vẻ, chậm rãi nói, “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút mới ngoan.”

Dáng vẻ ăn ngốn nga ngốn nghiến này của cháu trai rất giống Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm. Nhưng hai người bọn họ là người lớn, còn đưa bé này yếu hầu nhỏ, ăn như vậy không sao chứ?

Đưa bé đưa tay cầm lấy quả trứng gà đã bóc vỏ trong tay bà cụ, cơ thịt trên mặt không ngừng rung động, khiến Giang Lạc đột nhiên nhớ đến những con heo đang đợi làm thịt ở trong trại nuôi heo.

Cậu nghiêng đầu nói chuyện với bà cụ. “Bà ơi, sao bây giờ bà mới ăn trưa ạ?”

Bà cụ ngẩn người một lát mới chậm rãi trả lời: “Cơm trưa à, đã ăn rồi! Nhưng cháu trai đói bụng, nên ăn thêm một chút.”

Ồ, là trà chiều.

Đưa bé ăn no rồi, trượt xuống ghế dựa, “Bà nội ơi, cháu đi chơi một lát nha!”

Bà cụ liên tục nói được, mỉm cười dắt cháu trai đi chơi cát. Trên mặt bà là nét hạnh phúc vui mừng, giống như chỉ cần nhìn đưa bé như vậy thì cũng đủ thỏa mãn rồi.

Giang Lạc tùy ý nói: “Bà ơi, trẻ nhỏ ăn nhiều trứng gà quá có phải không tốt lắm hay không ạ?”

Bà cụ xua tay, “Không sao cả, nó thích ăn. Cậu nhìn nó không phải rất tốt sao… trắng trẻo mập mạp ra đấy.”

Giọng điệu Giang Lạc giống như đang nói chuyện nhà, “Thành tích của đứa nhỏ thế nào ạ?”

“Thành tích?” Trên mặt bà cụ hơi ngơ ngác một chút, mới cười nói, “Không sao cả, không sao cả. Thành tích không quan trọng, trắng trẻo mập mạp mới tốt, ăn được mới là phúc.”

Giang Lạc cười một chút, “Ngài sáng suốt thật đấy.”

Một lát sau, bà cụ run rẩy đi đến nhà bếp lấy đồ ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm nói, “Phải chuẩn bị cho nó chút đồ ăn, một lát nữa mà nó lại đói bụng…”

Sau khi bà cụ đi rồi, xung quanh chỉ còn lại Giang Lạc và đứa cháu mập mạp kia.

Giang Lạc lấy một viên kẹo từ trong túi ra rồi cho vào trong miệng, vị ngọt lan tỏa trong yết hầu. Cậu cắn lên viên kẹo phát ra một tiếng ‘rốp’, đứa bé đang ngồi nghịch đất cát bên cạnh bị âm thanh của tiếng nhai kẹo hấp dẫn đến, hai mắt đầy trông mong chạy đến trước mặt Giang Lạc, thèm thuồng nuốt nước bọt.

Giang Lạc lấy ra thêm một viên kẹo khác, quơ quơ trước mặt đứa bé, “Bạn nhỏ, muốn ăn kẹo không?”

Đứa bé dùng sức gật đầu.

Giang Lạc cười híp mắt, nhẹ giọng dụ dỗ, “Muốn ăn phải đồng ý với một điều kiện của anh nha.”

Đứa bé: “Dạ ~”

Giang Lạc đổ ra một ly nước đầy đưa cho đứa nhỏ, dáng vẻ y hệt sói xám đang giả làm bà ngoại, “Em uống hết ly nước này, sau đó hứa với anh trước khi ngủ không được đi WC, có được không?”

Đứa bé khỏ xử cắn ngón tay, “Cảm giác nghẹn tiểu rất khó chịu.”

Giang Lạc lại lấy ra hai viên kẹo.

Ánh mắt đứa bé sáng lên, cầm ly nước uống hết, bụng nhỏ căng lên mà mắt thường có thể thấy được, sau đó còn ợ một cái.