Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 4

Giang Lạc: “Khách sạn 129 này không có camera sao?”

“Bởi vì camera đột nhiên mất tín hiệu, người lại mất tích vô cùng kì lạ. Cho nên chính phủ mới cho rằng chuyện này liên quan đến giới huyền học, ủy thác lại chuyện này cho viện trưởng, viện trưởng lại giao nhiệm vụ này cho chúng ta,” Diệp Tầm không chút để ý nói, đột nhiên bế con thỏ bông lên đặt dưới mắt, quay đầu mặt không biểu cảm bán manh với Lục Hữu Nhất và Giang Lạc: “Tôi hỏi Tiểu Phấn rồi, cậu ấy nói làm xong nhiệm vụ này là tôi có đủ học phần để đi thi đấu ở Vân Nam rồi.”

Lục Hữu Nhất hâm mộ nói: “Tôi còn thiếu rất nhiều.”

Nói xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía Giang Lạc. Giang Lạc nhớ lại thành tích của nguyên chủ, trầm mặc một hồi, “Học phần của tôi chỉ có ba điểm.”

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm: “Ồ.”

Mất mặt, thật mất mặt, khiến cho Giang Lạc từ bé đến lớn đều làm học bá đàn áp người khác muốn lôi nguyên chủ ra đập một trận cho hả dạ.

Thi đấu trong lời của Diệp Tầm là cuộc thi bốn năm một lần trong giới huyền học, năm nay địa điểm là ở Vân Nam, mỗi lần tổ chức đều sẽ khiến cho người trong vòng vô cùng coi trọng, được goi là thời hoàng kim của giới phong thủy huyền học, thi đấu cũng có cái tên tương tự như chuyên ngành mà Giang Lạc đang học, tên là “Cuộc thi thách đấu dành cho toàn bộ sinh viên khoa học tự nhiên cả nước.”

Các sinh viên khoa huyền học bên trong các trường đại học, học phần phải đủ hai mươi điểm trở lên thì mới có thể tham gia thi đấu.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kinh ngạc một chút, rồi nhớ đến tác phong trước đây của Giang Lạc, lại thấy không còn quá kinh ngạc nữa. Lục Hữu Nhất hoài nghi có phải Giang Lạc lên lớp chưa từng nghe giảng bài hay không: “Học phần này của cậu cũng quá mất mặt rồi đó, Giang Lạc, lúc đi học rốt cuộc cậu có học được thứ gì không vậy? Để tôi kiểm tra một chút, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh đi, nói thử xem phong thủy khách sạn 129 này thế nào?”

Giang Lạc nghe vậy cũng đứng lên, nhìn xung quanh một vòng.

Trong đầu nguyên chủ trống không, không có kiến thức chuyên nghiệp gì. Nhưng Giang Lạc học thiết kế, người học thiết kế ít nhiều gì cũng từng tìm hiểu về kiến thức phong thủy, để tránh phạm vào kiêng kị.

Đầu tiên cậu nhìn về phía khách sạn, tòa nhà có tạo hình non sông nước biếc theo hướng cổ tích còn có riêng một lá cờ ở giữa, Giang Lạc nhướng mày, “Trước có cỏ, sau có núi, phải có sông, trái có đường dài, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ đều tề tụ, là một khối phong thuỷ bảo địa.”

Hèn gì trước đây chỗ này lại nổi tiếng như vậy.

Giang Lạc đi xung quanh một chút, đột nhiên “Ồ” lên một tiếng, “Kế bên còn có một cái tòa án.”

Diệp Tầm nhàn nhạt nói: “Hai năm trước mới xây, trước đó là một lò mổ.”

Giang Lạc cười, giơ tay chỉ chỉ cửa sổ bên cạnh, “Cửa sổ đối diện tòa án, cho dù là lò mổ hay là tòa án, đều là nơi chí âm, không có ích đối với con người, cái này đã phạm vào song ngoại sát(*).”

(*)Ý nghĩa của song ngoại sát(hung thần ngoài cửa sổ) tương đối rộng, dùng để chỉ những tòa nhà có thể nhìn thẳng qua cửa sổ không có lợi về mặt phong thủy. Từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cái loại như bệnh viện, chùa miếu, cục cảnh sát, toà án, quốc lộ, đường ray, ngục giam, nhà thờ, nhà hỏa táng, phần mộ, nhà tang lễ, cùng với bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy dòng sông, sườn đồi, ống khói, cột điện, góc nhọn, cây cột và cây cối cỡ lớn……đều là thuộc phạm vi song ngoại sát.(theo Sohu)

Lò mổ sát khí quá nặng, oan hồn của động vật bị gϊếŧ sẽ hình thành từ trường tiêu cực, người thường xuyên làm việc hoặc là ở gần lò mổ sẽ bị từ trường này ảnh hưởng, trở nên thô bạo dễ giận, hoặc là đột nhiên tiêu cực chật vật. Tòa án bởi vì quá mức chính trực, dương khí quá nặng, cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Lục Hữu Nhất nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, cảm thấy lúc trước bản thân đã quá thành kiến mà đối xử rất bất công với Giang Lạc, “Giang Lạc, vốn dĩ tôi cho rằng cậu chỉ có khuôn mặt là nhìn được, nhưng hóa ra ngoài trừ gương mặt, cậu còn có thể so được với cháu gái ngoại đang học tiểu học của chị dâu nhà cô hai tôi nữa.”

Giang Lạc: “…” Nhiều khi cậu cảm thấy Lục Hữu Nhất sống được đến bây giờ cũng thật không dễ dàng chút nào.

Ba người đi vào lâu đài cổ tích, quản lý đang vò đầu bứt tai đứng chờ ở đó từ sớm. Sau khi nhìn thấy bọn họ đến mới thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ tuổi của bọn họ thì lại không khỏi lộ vẻ tuyệt vọng, “Sao lại là ba đứa nhóc tới chứ?”

Quản lý nhìn thoáng qua con thỏ bông trong ngực Diệp Tầm, rồi lập tức bụm mặt khóc lên.

Mặt Diệp Tầm không cảm xúc, “Anh ta nói chúng ta là con nít.”

Lục Hữu Nhất sờ sờ mặt, trong lòng không khỏi rạo rực, “Ông ta nói không sai mà.”

Giang Lạc lại thần kỳ nhìn ra được vài phần lên án ở trên mặt của Diệp Tầm, xem ra Diệp Tầm vì thú nhồi bông của mình mà đã không ít lần bị khinh thường rồi. Thân là một người vừa được Diệp Tầm giúp đỡ, Giang Lạc sờ sờ cằm, “Tôi có một cách để sau này không còn ai nói cậu là con nít nữa, muốn nghe thử không?”

Diệp Tìm lập tức đồng ý, “Muốn.”

Giang Lạc để cho Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất lùi về sau, một mình đi đến trước mặt ông chủ, ngón tay gõ gõ bàn: “Ông chủ, ông khóc cái gì?”

Ông chủ nghẹn ngào ngẩng đầu, “Mấy người đến là con nít thế này, còn không cho tôi khóc sao?”

Giang Lạc, “Ông đã từng nghe câu đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài chưa?”

“Ba sinh viên chúng tôi có thể được phái đến tiếp nhận ủy thác của ông, chứng tỏ chúng tôi có năng lực giải quyết được chuyện này.” Giang Lạc chỉ chỉ Diệp Tầm, “Người anh em này rất lợi hại đó, quỷ nhìn thấy cậu ta cũng phải sợ hãi, ông còn lo cái gì?”

Ông chủ bán tín bán nghi, “Đứa trẻ này có gì mà làm người sợ chứ.”

Giang Lạc thở dài một hơi, “Tôi nói thật cho ông biết, con thỏ nhồi bông mà cậu ta đang ôm hoàn toàn không phải là thú nhồi bông bình thường đâu, nó chính là chú vật phong ấn hơn trăm ngàn con ác quỷ, người bình thường ôm sẽ xảy ra chuyện, nhưng cậu ta ôm lại không có chuyện gì, ông có biết tại sao không?”

Ông chủ có chút sợ hãi, “Vì sao?”

Không khí đột nhiên trùng xuống một cách quỷ dị, ông chủ cẩn thận nhìn thoáng qua con thỏ nhồi bông trong lòng Diệp Tầm, vậy mà thật sự nhìn thấy tròng mắt không hề có nhân khí kia khẽ chuyển động một vòng!

Hô hấp của ông ta cứng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, thiếu chút nữa là đã ngã từ trên ghế xuống.

Giang Lạc không nhìn thấy biến hóa của con thỏ nhồi bông, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo: “Bởi vì cậu ta thích ăn quỷ hồn, ông nhìn cậu ta còn nhỏ như vậy thôi, chứ thật ra là đã hơn 58 tuổi rồi đấy, nhưng do bởi vì ăn quá nhiều quỷ hồn, âm dương trong có thể không cân bằng, cho nên mới không thể lớn lên, oán linh trong thú bông cũng sợ khí tức trên người của cậu ta. Khách sạn của ông xảy ra chuyện kỳ quái như vậy mà chúng tôi dám đến, cái này còn không phải là bởi vì có cậu ta đi theo sao?”

Ông chủ rùng mình một cái, cũng không dám quay đầu nhìn thỏ nhồi bông oán linh kia nữa, “Tôi, tôi biết rồi.”

Giang Lạc gõ bàn, đè thấp giọng: “Nhớ kỹ, đừng nói chuyện này cho người khác biết đấy.”

Ông chủ cứng đờ gật đầu, ông ta hít sâu một hơi rồi đi đến trước mặt Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất, cười gượng nói: “Xin lỗi các bạn học, mấy lời tôi nói lúc nãy đều là tôi nói đùa cả đấy ha ha! Đừng để ý đừng để ý, nếu được thì bây giờ tôi dẫn các cậu đến phòng mà có người mất tích nhé?”

Khóe miệng Diệp Tầm hơi cong lên, rụt rè gật đầu, “Được thôi.”

Giang Lạc đi phía cuối, Lục Hữu Nhất tò mò nhìn cậu, “Cậu nói gì với ông chủ đó vậy?”

Giang Lạc cảm thán nói: “Ông chủ này đúng là người tốt, tôi mới nói Diệp Tầm không thích bị gọi là bạn nhỏ thôi, ông ấy đã lập tức sửa lời, thề sẽ không gọi như vậy nữa.”

Lục Hữu Nhất không ngừng gật đầu: “Bây giờ có rất ít ông chú có thể biết sai mà sửa như vậy.”

Bên trong khách sạn 129 có một cái cảnh quan sân vườn rất lớn, có thể xem như đây là một cái công viên nhỏ. Thay vì nói nó là khách sạn, thì càng giống một trang viên với những căn nhà rải rác hơn.

Lúc ông chủ dẫn bọn họ đi qua một cái đình nghỉ mát, trong đình có một người già và một đứa trẻ đang ngồi trên ghế xích đu nghỉ ngơi.

Ông chủ giải thích nói: “Đây là mẹ tôi, được tôi đón tới đây chơi vài tháng, đứa nhỏ kia là con tôi, năm nay ba tuổi.”

Đứa nhỏ ngồi trên ghế xích đu một lát đã ngủ mất, bà lão cẩn thận chào hỏi với bọn họ, rồi ôm cháu trai chậm rãi mà rời đi.

Giang Lạc bình tĩnh nhìn cánh tay bụ bẫm như củ sen của đứa nhỏ, hoài nghi mắt mình có phải là gặp vấn đề gì rồi không, nếu không, tại sao cậu lại thấy trên cánh tay đó dường như có một đám khí đen chứ?

“Lục Hữu Nhất,” Giang Lạc chọt chọt Lục Hữu Nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm đứa bé đã đã đi xa, “Cậu có thấy đám sương đen trên cánh tay của đưa nhỏ kia không?”

Lục Hữu Nhất mờ mịt nói: “Cái gì? Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Giang Lạc: “Không nhìn thấy cái gì sao?”

Lục Hữu Nhất lắc đầu.

Giang lạc nhíu mày, trầm tư đi theo bước chân của ông chủ.

Cậu vô cùng tin tưởng đôi mắt của mình, Lục Hữu Nhất không nhìn thấy không có nghĩa là cậu nhìn sai. Cho nên, rốt cuộc thứ cậu thấy là cái gì?