Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 3

Trên đường đi, hai bạn nhỏ cùng một người tài xế tâm trạng không ngừng lên xuống mà nghe câu chuyện tình yêu bi thảm đến mức không cho phép tồn tại ở trên đời này.

Lúc Giang Lạc làm việc mỗi ngày đều phải nghe khách hàng lải nhải, nhưng cái khác không dám nói, nhưng có một số khách hàng thật sự có cuộc sống còn cẩu huyết hơn cả mấy mấy bộ phim truyền hình nữa. Tài ăn nói của cậu cũng lần lượt được luyện ra trong lúc đối phó với bên A, sau khi mượn nội dung phim truyền hình và những kinh nghiệm cuộc sống của khách hàng, Giang Lạc đã có được một dàn ý cốt truyện hoàn chỉnh, cậu bắt đầu diễn.

Từ chuyện anh yêu tôi nhưng tôi không yêu anh, anh theo đuổi tôi nhưng tôi không chịu nổi quấy nhiễu, nhưng đến khi anh chết tôi lại phát hiện ra bản thân hóa ra đã sớm yêu anh. Toàn bộ câu chuyện có vui có buồn, có ngọt có ngược, nói đến mức ông chú lái xe đang nghe tướng thanh cũng phải lặng lẽ tắt đài, đυ.ng lỗ tai nghe cậu kể chuyện.

“... Lúc Trì Vưu làm trợ giảng ở trường chúng ta ấy, tan học đều sẽ xách tôi đến phòng để học bù, sau đó còn dẫn tôi đi khắp sân trường, nói là rèn luyện năng lực xem phong thủy của tôi. Nhưng mà, tôi lại cho rằng là anh ấy đang cố ý làm khó tôi.” Giang Lạc tựa lưng vào ghế, cả người đều chôn trong bóng tối, vẻ phiền muộn tỏa ra từ phần giữa mày, “Ngày đó anh ấy tỏ tình với tôi, tôi xoay người rời đi… ai mà ngờ sau khi tôi đi rồi, anh ấy lại chết.”

Lục Hữu Nhất chợt hiểu ra: “Hèn gì mấy ngày nay cậu đều mắng chửi Trì Vưu, tôi còn tưởng cậu đang ghen ghét với anh ấy chứ.”

Giang Lạc thầm nghĩ, không phải là ghen ghét thì là gì.

Nguyên chủ ghen ghét với thiên phú của Trì Vưu, mà Trì Vưu cũng không phải loại người hòa nhã thiện lương gì, sau khi tan học đều mỉm cười tủm tỉm mà hành hạ nguyên chủ, bên ngoài thì nói là học bù, nhưng thật ra là đang ung dung thản nhiên triển lộ thiên phú của hắn ở trước mặt nguyên chủ. Nguyên chủ không có năng lực nhưng kiêu căng tự mãn, lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, nhìn thứ mà mình làm thế nào cũng không thể học thành lại được Trì Vưu dễ dàng làm ra như vậy, tinh thần ngày càng trở nên vặn vẹo, càng lúc càng hận Trì Vưu.

Giang Lạc cười khổ lắc đầu, “Bây giờ nghĩ lại, tôi thật muốn trở về lúc ấy.”

Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh lẽo đột nhiên đánh về phía cửa sổ, gió mạnh như lưỡi kiếm gào thét quét qua bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Giang Lạc ngẩn người, giơ tay lên xem xét, trên cánh tay trắng nõn đã nổi đầy cả da gà.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những đám mây u ám ập đến, mấy thân cây mảnh mai dày bằng cổ tay người trưởng bên đường bị gió mưa thổi tan thành từng mảnh, yếu ớt đáng thương. Những hạt mưa lướt qua cửa kính bên ngoài, lại không cách nào bám vào mà trượt xuống.

Những hạt mưa trong suốt dần chuyển sang màu đỏ, giống như một giọt máu tươi, mơ hồ ám chỉ sinh mạng sắp rời đi.

Trùng hợp lại rơi xuống đuôi mày của Giang Lạc.

Mặt Giang Lạc không biến sắc, khẽ thu hồi tầm mắt, ngước mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, trong gương chỉ có ba người bọn họ và một tài xế ngồi phía trước.

Hoàn toàn không có ác quỷ gì cả.

Hoặc là có, nhưng cậu lại không nhìn thấy.

“Thảo nào khoảng thời gian đó lúc nào Trì Vưu bắt cậu ở lại văn phòng.” Diệp Tầm như có điều suy nghĩ, “Hóa ra anh ấy muốn cùng cậu trải qua thế giới hai người.”

Giang Lạc, “Ừm…”

Cửa kính đột nhiên phát ra một tiếng vỡ giòn vang, vết nứt tạo thành một hình mạng nhện.

Ba người ở ghế sau nghẹn họng trân trối nhìn cửa xe, Lục Hữu Nhất lẩm bẩm nói: “Bác tài, cửa sổ này của chú có phải là hàng dỏm không đấy?”

Tài xế ngây ngốc, “Không thể nào đâu.”

Gió lạnh tràn vào từ khe nứt trên cửa, thổi đến trên cổ Giang Lạc hiện ra một cỗ tử khí lạnh lẽo, tựa như một bàn tay đang rất hứng thú vuốt ve cần cổ của cậu, âm thầm cảnh cáo Giang Lạc không được nói bậy nữa.

Giang Lạc sờ sờ cổ, chỉ sờ thấy một trận lạnh ngắt.

Bác tài vẫn luôn muốn quay lại xem cửa sổ thế nào, nhưng ngại còn đang lái xe, mà muốn nhìn thì chỉ có thể quay đầu lại. Lục Nhất Diệp và Diệp Tầm nhích ra bên cạnh, chừa cho Giang Lạc một vị trí an toàn, Diệp Tầm vẫn tiếp tục hỏi, “Tôi nói đúng không?”

Cổ như bị xiết chặt, Giang Lạc không khỏi ho lên, yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn hai cái, thậm chí ngay cả nuốt nước bọt cũng cảm thấy hơi khó khăn. Nụ cười trên mặt cậu càng lúc càng lớn, tóc đen khẽ động trên vai, cái cười nở rộ trên mặt pha trộn giữa vẻ diễm lệ cùng anh khí bức người, khẳng định nói: “Đúng vậy đấy, Trì Vưu muốn cùng tôi hưởng thụ thế giới hai người đấy.”

Giang Lạc nhớ rất rõ ràng.

Hiện tại Trì Vưu không thể gϊếŧ được cậu.

Nếu Trì Vưu có thể gϊếŧ cậu, thì sẽ không chỉ bóp cổ cậu như thế này. Trì Vưu hẳn là giống với bên trong nguyên văn, dùng thủ đoạn tàn khốc máu me nhất, khiến cậu muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Cho nên bên ngoài là cảnh cáo nhưng lại giống như đang trêu chọc Giang Lạc hơn, tựa như con người trêu chọc móng vuốt sắc nhọn của mèo hoang, chú mèo càng hung hăng nóng nảy, thì cảm giác trêu đùa sẽ càng thêm thú vị. Nếu lúc nãy Giang Lạc sửa miệng, ngược lại sẽ khiến Trì Vưu cảm thấy không thú vị, sau đó không chút lưu tình nào mà gϊếŧ chết cậu luôn.

Quả nhiên, sau khi nói ra câu này, Giang Lạc cũng không bị gì cả. Chỗ mát lạnh trên cổ cũng dần biến mất, chỉ còn lại một cái cửa kính đã hỏng.

Nửa tiếng sau, ba người đã đến điểm hẹn.

Giang Lạc dẫn đầu quét mã thanh toán, qua nửa phút, tài xế nhận được tin nhắn, ngoại trừ tiền xe còn có thêm một nghìn tệ, ghi chú viết “Phí cửa xe ( ̄︶ ̄)”.

Tài xế kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài thì thấy ba người đã đi xa.

Khách sạn 129 là một khách sạn nổi tiếng, nằm ở đường vành đai ba, vị trí hẻo lánh, nhưng mà có thể hot như vậy, chủ yếu là bởi vì phong cảnh ở đây vô cùng đẹp, tạo hình mới mẻ độc đáo, hơn nữa còn không tiếc bỏ rất nhiều tiền quảng cáo.

Vẻ ngoài mô phỏng theo kiểu dáng lâu đài ở bên trong các câu truyện cổ tích, màu hồng phối với vàng vô cùng bắt mắt, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Sau một cuộc giao lưu trước đó, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm đã có thể chấp nhận Giang Lạc, Lục Hữu Nhất còn chủ động hỏi: “Trước khi xuất phát cậu đã xem qua tài liệu của khách sạn 129 chưa?”

Giang Lạc thành thật lắc đầu, “Chưa xem.”

Lục Hữu Nhất lộ ra ánh mắt đồng tình, hiển nhiên cho rằng Giang Lạc bởi vì chuyện Trì Vưu mất mà không còn tâm trạng xem tài liệu gì nữa, “Không sao cả, tất cả đều là quá khứ rồi.”

Giang Lạc phối hợp nở một nụ cười kiên cường.

Lục Hữu Nhất, “Để tôi tóm tắt lại nội dung tài liệu cho cậu. Trước đây cậu từng nghe đến khách sạn 129 chưa?”

Giang Lạc gật đầu, “Từng nghe rồi.”

Các sinh viên bản địa thường xuyên ra ngoài chơi đều sẽ từng nghe nói đến khách sạn 129 này, chỗ này chủ yếu theo phong cách cổ tích, được xưng là có thể giúp cho khách hàng đắm chìm trong thế giới cổ tích mà thoát khỏi những phiền não trong cuộc sống. Bên trong có rất nhiều phòng với chủ đề khác nhau, nổi tiếng nhân là công chúa ngủ trong rừng và công chúa Bạch Tuyết, cho dù hẹn trước một tháng cũng chưa chắc có thể có được một phòng.

Lục Hữu Nhất nói, “Khách sạn 129 rất hot, thậm chí có rất nhiều người còn đặc biệt từ tỉnh khác đến tham quan. Nhưng từ nửa năm trước, việc làm ăn của khách sạn này đột nhiên xuống dốc.”

“Điểm xếp hạng trên trang web càng ngày càng thấp, những khách hàng từng ở trong khách sạn bắt đầu thường xuyên khiếu nại. Theo như lời bọn họ, lúc bọn họ ở trong phòng đột nhiên thấy đau đầu, giấc ngủ không tốt, suy nhược tinh thần, sau khi trở về từ khách sạn còn gặp phải chuyện vô cùng xui xẻo.”

Diệp Tầm tiếp lời nói, “Lúc này, ông chủ khách sạn 129 còn chưa cảm thấy có gì không đúng. Đến tận một tháng trước, có một nhóm khách du lịch tỉnh ngoài đến đặt phòng ở đây, nhưng đột nhiên có ba người bị mất tích.”