Ở trong《Ác Quỷ》, quá trình pháo hôi gϊếŧ chết Trì Vưu không sao nói rõ được, sau khi Trì Vưu hóa quỷ cũng càng không giống như lệ quỷ tầm thường. Lệ quỷ khác là hồn phách hoàn chỉnh, đủ tay đủ chân, nhưng linh hồn Trì Vưu lại bị cắt thành mấy chục mảnh.
Linh hồn của hắn không trọn vẹn, không có tứ chi cùng đầu giống như nhân loại, không có cả lưỡi và mũi.
Linh hồn không hoàn chỉnh thì không cách nào có thể chiêu hồn, không cách nào biểu đạt suy nghĩ hoặc là oán hận trong lòng. Nguyên nhân chính là vì như vậy, oán khí Trì Vưu mới có thể ngút trời, hơi thở lệ quỷ của hắn hấp dẫn thiên sư Phùng Lệ ở trong sách, dưới sự trợ giúp của Phùng Lệ, Trì Vưu mới có thể tu luyện nguyên thân rồi trả thù.
Tuy thời điểm Giang Lạc xuyên tới không tốt, nhưng may mà vẫn còn cách lúc bị trả thù trong cốt truyện đến một khoảng thời gian.
Hiện giờ cậu chính là ỷ vào người chết không thể mở miệng nói chuyện, không thể bị chiêu hồn mà nói ra hung thủ gϊếŧ người là cậu, mượn cơ hội này để tẩy trắng chính mình.
Nếu chỉ là vì khơi mào hứng thú của tên Trì Vưu này, cậu dám cam đoan, một người yêu thầm Trì Vưu không nhất định sẽ làm Trì Vưu nổi lên hứng thú, nhưng một người nói Trì Vưu yêu thầm chính mình, tuyệt đối sẽ làm cho ác quỷ cũng cảm thấy thú vị.
Càng quan trọng hơn là, Trì Vưu yêu thầm cậu, chỉ cần khiến cho người sống tin tưởng lý do này, như vậy mặc dù Trì Vưu tới gϊếŧ cậu, thì ở trong mắt người ngoài cũng không phải báo thù, mà là bởi vì Trì Vưu quá yêu Giang Lạc cho nên mới muốn gϊếŧ cậu.
Người sống sẽ bởi vậy mà bảo vệ người vô tội Giang Lạc này, Giang Lạc ít nhất sẽ tranh thủ trong khoảng thời gian còn sống này mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm là hoàn toàn đờ ra.
Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, Lục Hữu Nhất không dám tin tưởng mà lẩm bẩm: “Diệp Tầm, cậu nói xem có phải cậu ta chơi chúng ta không?”
Diệp Tầm nhàn nhạt nói: “Cậu ta chơi chúng ta có ý nghĩa gì? Hơn nữa cậu ta cũng có nhìn thấy chúng ta đâu.”
Nghĩ nghĩ, Diệp Tầm lại bổ sung nói: “Giang Lạc vừa xấu vừa ngu, không thể cười ở trong lễ tang cũng coi như là tốt rồi, cậu cảm thấy cậu ta sẽ cố ý khóc thảm đến như vậy à?”
Lục Hữu Nhất đột nhiên lau mặt: ‘‘Nhưng cậu cảm thấy có khả năng sao? Anh Trì Vưu tỏ tình với Giang Lạc?” Cậu ta duỗi tay chỉ chỉ Giang Lạc, không thể tin nói: ‘‘Cậu cảm thấy anh Trì Vưu sẽ thích một người như vậy……”
Nhìn khuôn mặt sau khi khóc xong của Giang Lạc có vẻ càng thêm xinh đẹp, lời nói của Lục Hữu Nhất nghẹn lại trong cổ họng, yên lặng buông ngón tay: ‘‘…… Bọn họ liên quan đến nhau từ khi nào nhỉ.”
Diệp Tầm: “Cậu ta vừa mới nói đã từng từ chối lời tỏ tình của Trì Vưu, Lục Hữu Nhất, Giang Lạc và Trì Vưu xảy ra mâu thuẫn là từ khi nào?”
“Hơn một tháng trước,” Lục Hữu Nhất bị kéo theo bắt đầu tin tưởng Giang Lạc, chủ động bổ sung thêm chi tiết: ‘‘Hèn gì, một tháng qua Giang Lạc lén mắng anh Trì Vưu không biết bao nhiêu lần, còn nguyền rủa anh Trì Vưu, nói không chừng là bởi vì anh Trì Vưu tỏ tình với Giang Lạc, Giang Lạc liền thẹn quá thành giận cho nên mới như vậy. Hiện tại anh Trì Vưu chết rồi, cậu ta lại hối hận, hiểu ra bản thân mình thật ra cũng thích Trì Vưu…… ôi con mẹ nó, cẩu huyết ghê thật.”
Nói đến cẩu huyết, trong mắt Lục Hữu Nhất lại ứa nước mắt, cậu ta thuần thục mà lau nước mắt nước mũi: ‘‘Diệp Tầm, ngược quá rồi.”
Lục Hữu Nhất là người khi xem cảnh ngược ở trên phim thần tượng cũng đều sẽ khóc đến rối tinh rối mù, Diệp Tầm thấy nhiều rồi nên cũng không lạ gì biểu hiện của cậu ta, ngược lại thì càng cảm thấy hứng thú với bát quái của Giang Lạc cùng Trì Vưu hơn: ‘‘Cậu ta vừa nói cậu ta muốn tìm hung thủ, còn muốn làm cho Trì Vưu trở về bên cạnh cậu ta.”
Lục Hữu Nhất sợ hãi: ‘‘Cậu ta cũng muốn chiêu hồn sao?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Giang Lạc đã xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm.
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng diễn kịch của Giang Lạc.
Diễn kịch làm gì? Có ý nghĩa gì đâu?
Chỉ cần dẫn linh hồn của anh Trì Vưu đến là có thể hỏi rõ mọi chuyện, không ai cảm thấy Giang Lạc sẽ nói dối ở tại nơi này.
Lục Hữu Nhất kìm nén không được hỏi: “Giang Lạc, cậu cũng muốn chiêu hồn hả?”
Giang Lạc chậm rãi gật đầu: ‘‘Tôi muốn chiêu hồn.”
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm nhìn nhau liếc mắt một cái.
Dám chiêu hồn thì chứng minh cậu ta cũng không chột dạ, lời nói ra cũng không phải nói dối.
Thật ra Lục Hữu Nhất cũng không quen thân với Trì Vưu, hoặc là nói, mỗi người tham gia lễ tang ở chỗ này, đều không ai quen thân với Trì Vưu cả.
Trì Vưu rõ ràng là một người hòa ái dễ gần, nhưng từ trước đến nay bên cạnh chưa từng có ai thân thiết. Lục Hữu Nhất đối với Trì Vưu phần lớn chính là sùng bái cùng kính ngưỡng, sau khi biết rõ Giang Lạc không phải hung thủ gϊếŧ chết Trì Vưu, ngược lại còn có thể là người mà Trì Vưu thích, thái độ của cậu ta Giang Lạc lập tức đỡ lại.
Chỉ là Giang Lạc vừa mới nãy còn bị đối xử thô bạo, lúc này sẽ khó tránh khỏi có chút khó chịu. Lục Hữu Nhất rầu rĩ nói: “Hóa ra hung thủ thật sự không phải cậu, xin lỗi, lúc trước là do tôi hiểu lầm cậu. Cậu yên tâm, chờ đến đầu thất của anh Trì Vưu, chúng ta sẽ có thể biết hung thủ là ai rồi.”
Giang Lạc rưng rưng nói lời cảm ơn.
Cậu nghĩ thầm, thật ngại quá, linh hồn anh Trì Vưu của cậu đến đầu thất cũng không chiêu được đâu.
Giang Lạc quay đầu lại nhìn quan tài một lần cuối cùng, nói: “Không phải chúng ta phải đi giải quyết ủy thác ở khách sạn 129 sao? Hiện tại liền đi thôi.”
Ba người bọn họ đều là sinh viên lớp 1 chuyên ngành nghiên cứu khoa học tự nhiên và xã hội của đại học Bạch Hoa.
Chuyên ngành này chỉ được thành lập cho những người học huyền học, người thường cũng không biết sự tồn tại của chuyên ngành này. Chuyên ngành này chỉ có một lớp, trong lớp tổng cộng có tám sinh viên.
Lần này có thể ra khỏi trường, cũng là vì bọn họ phải đi giải quyết ủy thác để lấy học phần, cố ý tranh thủ thời gian đến tế bái Trì Vưu.
Giang Lạc gấp không chờ nổi mà muốn chứng kiến sự kiện phi tự nhiên ở thế giới mới một chút, có một loại cảm giác gấp gáp nào đó thúc đẩy cậu khiến cậu muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ lên: ‘‘Trước đây tôi không biết tiến lên, có chút tiến bộ liền đắc chí, hiện tại muốn báo thù cho Trì Vưu, mới biết được những thứ này của tôi chẳng là gì cả……”
Cậu thuận tiện tìm cái lấy cớ cho sự thay đổi tính cách của chính mình: ‘‘Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn để có thể báo thù cho Trì Vưu, bắt đầu từ khách sạn 129, tôi phải vĩnh biệt tôi của trước kia.”
Lục Hữu Nhất liền thích những người dũng cảm tiến tới như vậy, cậu ta lập tức nâng cao nhiệt huyết, chụp lấy bả vai Giang Lạc: “Anh em tốt, nên làm như vậy!”
Diệp Tầm nắm lỗ tai con thỏ, dùng ánh mắt lãng tử hồi đầu mà nhìn Giang Lạc: ‘‘Bắt đầu thay đổi từ bây giờ, cậu còn chưa tính là quá muộn đâu.”
Giang Lạc miễn cưỡng cười: ‘‘Không, muộn rồi.”
Ba người phiền muộn tại chỗ trong chốc lát, khiêm tốn mà từ trong đám người đi ra ngoài.
Chờ khi ra cửa, một ông già bụng phệ ở cửa đột nhiên duỗi tay sờ soạn trên người Giang Lạc, Lục Hữu Nhất sau lưng mở to mắt lôi kéo Giang Lạc tránh ra, nghi ngờ: “Ông làm gì đấy?”
Người đàn ông bụng phệ nhân trung ngắn hẹp, tối tâm u ám, hiện ra tướng vì thận hư vì túng dục quá độ, ánh mắt ông ta né tránh: ‘‘Tôi không làm gì.”
Giang Lạc ở phía sau Lục Hữu Nhất, híp mắt nhìn ông ta.
Diệp Tầm ôm con thỏ nhồi bông, đột nhiên cúi đầu tới gần miệng con thỏ: ‘‘Cái gì, em nói người này gân không bó được xương, mạch không giữ được thịt, hiện lên tướng ‘ quỷ táo’(*) sao, không lâu sau liền sẽ có họa sát thân à?”
(*) xuất phát từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, miêu tả tình trạng bệnh tật của một người trước khi chết.
Người đàn ông bụng phệ lão cứng đờ: ‘‘Mày nói bậy gì đó!”
Ông ta còn muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi đối diện với đôi mắt Diệp Tầm, mấy câu sau đó liền không thể nào nói ra. Đôi mắt Diệp Tầm đen đến không thấy tia sáng, trong lúc nhất thời lại làm cho cả người tên ông ta dựng lông, ông ta có loại trực giác, lời nói người này đều là thật sự, ông ta thật sự sẽ có họa sát thân.
Lục Hữu Nhất hùng hùng hổ hổ mà kéo Giang Lạc bỏ của chạy lấy người, Diệp Tầm từ từ đuổi kịp, chậm rì rì nói: “À, hóa ra Tiểu Phấn nhìn lầm rồi à. Người này chỉ là có sương đen lượn lờ trên sơn căn, sẽ có tai hoạ vận rủi quấn thân thôi à.”
Ông già thở phào một hơi, phục hồi tinh thần lại, mới phát giác hai chân đã nhũn ra.
Ra cửa, Giang Lạc nói: “Diệp Tầm, không ngờ cậu sẽ bảo vệ tôi như vậy.”
Diệp Tầm chậm rãi nói: “Cũng không cần cảm ơn đâu, nhưng nếu cậu sẵn lòng nói chuyện giữa cậu và Trì Vưu thì tôi sẽ rất vui lòng mà nghe đấy.”
Mắt của Lục Hữu Nhất sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Lạc.
Giang Lạc trầm tư một hồi, lấy ngón tay quấn lấy mái tóc đen của mình, sau khi nhanh chóng chắp nối các tình tiết của các bộ phim thần tượng và cốt truyện tiểu thuyết xong thì bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, thở dài một hơi, trong mắt tràn ngập triền miên lâm li phức tạp: ‘‘Đó là một câu chuyện dài.”
“Trì Vưu, anh ấy…… thật ra là đối với tôi rễ tình cắm sâu.”