Cái Ham Muốn Sống Sót Chết Tiệt Này

Chương 1

Khi Giang Lạc mở mắt ra, trước mắt một đám người đông nghìn nghịt đang khóc tang.

Mọi người đều mặc đồ đen, cái ót hướng về Giang Lạc. Giang Lạc dừng một chút, quay đầu nhìn về mọi phía trong bầu không khí quỷ dị, chỉ là cậu vừa cử động, đám người khóc tang phía trước đột nhiên ngừng lại, bỗng chốc quay đầu lại nhìn Giang Lạc, tròng mắt đen láy tựa như mắt cá lòi, chứa đầy bất mãn: “Tại sao cậu không khóc?”

Giang Lạc cảm thấy giấc mơ này rất thú vị, cậu cười cười rồi nặn ra một giọt nước mắt, dùng ngón tay quét qua đưa cho bọn họ xem: ‘‘Tôi đang khóc này.”

Mọi người nhìn chằm chằm Giang Lạc thu hồi ánh mắt lại, xoay người tiếp tục khóc lóc “Huhuhu, hức hức”, tiếng khóc rất là có tiết tấu.

Bên ngoài hẳn là đang có mưa phùn, mưa gió che ban ngày, hơi ẩm tràn vào từ cửa sổ, sương trắng nhàn nhạt.

Bên cạnh có người nói: “Giang Lạc, anh Trì Vưu chết rồi, cậu rất vui đúng không?”

Giang Lạc nghe âm thanh nhìn lại, còn chưa thấy rõ người này là ai, cậu bị mái tóc đen xõa ngang vai hấp dẫn ánh mắt.

Mái tóc đen nhánh tỏa sáng dài đến đầu vai, mềm mại tựa như tơ lụa mà xõa xuống. Giang Lạc vươn tay vén tóc, lại nhìn thấy trên mu bàn tay trái của chính mình có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ thắm.

Giọng nói hung tợn tiếp tục vang lên bên tai: “Giang Lạc, có phải cậu không có gì để nói hay không?”

Giang Lạc ngẩng đầu, rốt cuộc đã thấy rõ diện mạo người đang nói chuyện.

Nói chuyện chính là một thanh niên cường tráng vô cùng đẹp trai, người này mặc một thân hàng hiệu, chân mang giày thể thao năm chữ số, hai mắt ngậm lửa mà nhìn Giang Lạc, rất giống muốn ăn tươi nuốt sống Giang Lạc. Cậu ta hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Tôi biết nhất định là cậu hại chết anh Trì Vưu. Chờ đến khi anh Trì Vưu hồi hồn đầu thất, tôi xem cậu còn ngụy biện như thế nào.”

Cái tên Trì Vưu này, Giang Lạc nghe rất quen thuộc.

Mấy ngày hôm trước, cậu vừa mới biết được có một bộ tiểu thuyết bởi vì quá đẫm máu cho nên đã bị gỡ khỏi kệ, tiểu thuyết đó tên là 《Ác Quỷ》. Giang Lạc bởi vì tò mò cuốn tiểu thuyết này có thể đẫm máu đến thế nào, trăm cay ngàn đắng lắm mới tìm được nguyên văn, tên của vai chính trong sách chính là Trì Vưu.

Nội dung của《Ác Quỷ》 nói về sau khi vai chính thụ Trì Vưu bị pháo hôi hại chết, sau đó dưới sự trợ giúp của vai chính công Phùng Lệ mà tu luyện rồi báo thù.

Pháo hôi hại chết Trì Vưu rất trùng hợp mà có cùng cái tên với Giang Lạc, sau khi Trì Vưu chết sẽ bị hóa thành ác quỷ, dùng các loại thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn pháo hôi đến sống không bằng chết, cho đến ngày thật sự chết đó, pháo hôi càng là ngũ mã phanh thây, không còn một miếng thịt ngon nào ở trên người.

Giữa mày Giang Lạc nhảy hai cái, đột nhiên tiến lên một bước cúi người, cách một quả đấm mặt đối mặt với cậu bạn cường tráng kia.

Khuôn mặt vừa quen vừa lạ của Giang Lạc lập tức phản chiếu trong đồng tử của cậu bạn cường tráng.

Tóc dài ngang vai, mặt mày mang phong thái ngạo mạn, ngũ quan đẹp đẽ mỹ lệ, vừa xinh đẹp cũng không làm mất đi anh khí. Khuôn mặt như vậy tựa như màu son xanh đá ở bên trong bức tranh thủy mặc, nồng đậm mà rực rỡ, một vẻ đẹp mang tính xâm lược tựa như một con dao sắc bén ẩn hiện khắp nơi.

Gương mặt này gần như là giống bản thân Giang Lạc y như đúc, chỉ là dáng vẻ của bản thân Giang Lạc thiên về ôn hòa lười biếng hơn, mà không phải giống như hoa hồng mẫu đơn đậm và rực rỡ như hiện tại thế này.

Cậu không để tóc dài như thế, trên mu bàn tay trái cũng không có nốt ruồi son yêu dã, càng chưa từng gϊếŧ chết một người tên Trì Vưu.

Giang Lạc bấm chính mình thật mạnh một cái, đau.

Phải mất một lúc lâu cậu mới nhận rõ hiện thực, cậu không phải đang nằm mơ, mà là xuyên qua rồi.

Xuyên vào bên trong cuốn tiểu thuyết vì quá đẫm máu khủng bố mà bị gỡ khỏi kệ kia.

Trong lòng Giang Lạc chợt lạnh.

“Cậu làm gì đấy?” Cậu bạn bị cậu coi như tấm gương không tự giác đỏ mặt, hùng hổ mà lui về phía sau một bước: ‘‘Giang Lạc, cậu đừng có kéo dài thời gian với tôi. Nếu thật sự không phải cậu gϊếŧ Trì Vưu, vậy cậu có dám đi đến thắp nhang cho Trì Vưu không?”

Nơi này là một linh đường, không gian rộng lớn, hai bên quan tài chất đầy hoa cúc và bách hợp màu trắng, những đóa hoa có sức sống bừng bừng hãy còn mang mưa cùng sương điểm xuyết hiện trường lễ tang đến giống như một hôn lễ lãng mạn xinh đẹp. Xung quanh quan tài, người nhà của người chết còn đang khóc lóc, cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt, nét bi thương giả dối trên mặt chỉ cần đâm một cái là thủng ngay.

Nhạc buồn nhẹ nhàng bay lên trên trần nhà, tựa như ngọn núi ép người đến không kịp thở.

Cậu bạn cường tráng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đi đi, Giang Lạc.”

Giang Lạc nhớ lại tên người này, cậu bạn cường tráng này là bạn học cùng lớp Lục Hữu Nhất của cậu, cậu thử thăm dò hỏi: “Lục Hữu Nhất, tại sao cậu lại cho rằng tôi gϊếŧ chết Trì Vưu?”

Lục Hữu Nhất cười lạnh hai tiếng, thấp giọng nói: “Người khác không biết, tôi còn không biết sao? Giang Lạc, khoảng thời gian trước cậu đã nảy sinh mâu thuẫn với anh Trì Vưu, khi anh Trì Vưu chết thì cũng chỉ có một mình cậu ở hiện trường. Cơ thể của anh Trì Vưu đang khỏe mạnh, nhưng đột ngột qua đời không rõ nguyên nhân, mẹ nó cậu cảm thấy bình thường à? Cậu đừng ỷ mình có dáng dấp xinh đẹp thì muốn giở trò với tôi, tôi không có thua dáng vẻ này của cậu đâu.”

Trì Vưu lúc sinh thời hòa nhã thiện lương, đa số người đến tham gia lễ tang đều là những người có ấn tượng tốt về Trì Vưu. Tuy rằng ngoài miệng Lục Hữu Nhất nói lời hung ác, nhưng kiêng dè đè thấp giọng, không thể nghi ngờ là vì muốn tốt cho Giang Lạc, có thể thấy được cậu ta là một người tốt dễ dàng mềm lòng.

Tâm địa tốt, liền đại diện cho dễ bị lừa.

Giang Lạc thành khẩn nói: “Thật sự không phải tôi gϊếŧ Trì Vưu mà.”

Ánh mắt muốn có bao nhiêu chân thành thì liền có bấy nhiêu chân thành, thế nhưng nguyên chủ ngày thường quá không làm cho người ta thích, Lục Hữu Nhất cười giả một tiếng rồi giơ tay đẩy cậu về phía quan tài.

Giang Lạc bất đắc dĩ mà đi tới bên cạnh quan tài.

Quan tài cũng không chưa hoàn toàn khép lại, người đàn ông trẻ tuổi nằm ở trong quan tài mặt khuôn mặt bình thản, giống như hắn cũng chưa chết đi, mà chỉ là ngủ thôi vậy.

Trì Vưu có một đôi lông mày rậm dài gần đến tóc mai, hai mắt dưới mi nhắm lại, hàng mi dài mà cong vυ't như rừng rậm u ám. Sóng mũi thẳng, sơn căn(*) no đủ, một khuôn mặt không thể nghi ngờ vô cùng tuấn mỹ như vậy, đặc biệt đôi môi tái nhợt, sắc mặt hiện ra tia chết vô hồn, thoạt nhìn liền có vẻ đẹp ốm yếu kỳ dị.

(*)Danh từ tướng số, chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt.

Nhưng mà nhìn càng lâu, cảm giác không ổn càng dày đặc hơn. Khuôn mặt này hiện lên vẻ quỷ quyệt cùng bi quan chán đời, ý cười hòa nhã bình thản trên khóe miệng của hắn cũng trở nên vô cùng giả dối, cảm giác chia nhỏ mười phần, khiến cho thi thể này toát ra hơi thở điên cuồng cùng vặn vẹo như một kẻ điên.

Giống như bên trong tiểu thuyết miêu tả, dối trá lại đáng sợ, Trì Vưu không hổ là nhân vật mà Giang Lạc thích nhất trong sách.

Giang Lạc tinh thần không tập trung mà nhìn thi thể Trì Vưu.

Cậu nhớ tới mấy ngày hôm trước khi xem tiểu thuyết này, bởi vì cậu quá thích Trì Vưu, còn đặc biệt dành thời gian viết bài cảm nhận dài 3000 chữ rồi đăng lên diễn đàn, đặc biệt khen ngợi Trì Vưu là tàn nhẫn cùng với giả nhân giả nghĩa đến cỡ nào.

Nhưng mà vừa đăng lên diễn đàn, cậu đã bị độc giả của Trì Vưu mắng cho thương tích đầy mình.

[Cười chết tôi, chủ thớt xem xong lại nói Trì Vưu dối trá, dối trá con mẹ cậu đấy.]

[Học sinh tiểu học lại có thời gian thế này, nếu tốn thời gian viết 3000 chữ này thì thà dành thời gian đấy đi làm bài tập đi không phải sẽ tốt hơn sao?]

[Huhuhu con mẹ nó thiệt là đau lòng quá đi, con trai cục cưng của tôi sao lại mệnh khổ như vậy, sau khi cậu ta chết tính cách đúng là trở nên tàn nhẫn, nhưng đây đều là bởi vì cậu ta bị người ta hại chết cho nên mới biến thành tàn nhẫn như vậy. Tính cách thay đổi lớn đều là vì những người xấu đó sai trước, sao lại có thể trách Trì Vưu chứ?]

[Tôi thấy rõ ràng là chủ thớt đang nói bản thân mình dối trá âm hiểm thì đúng hơn, bản thân là hạng người gì thì thế giới trong mắt chính là dạng như thế đấy, Trì Vưu trong mắt chủ thớt, chính là một còn người khác của chủ thớt rồi.]

Khi ấy Giang Lạc cực kỳ kỳ quái, rõ ràng bề ngoài của của Trì Vưu giả nhân giả nghĩa như vậy, kiểu này cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được chân tướng, người trong sách bị Trì Vưu lừa thì cũng thôi đi, người bên ngoài tiểu thuyết tại sao cũng không nhìn thấu chứ?

Trì Vưu sao có thể ôn nhu thiện lương được.

Đúng là truyện cười, đây là một truyện cười khiến cho Giang Lạc mỗi khi nhớ đến sẽ ôm bụng cười to.

Nhưng cậu không cười được, bởi vì trước mắt đối diện chính là Trì Vưu đã chết đi, phía sau còn có một đám người gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lạc.

Còn có một cái nguy cơ sắp đến trước mặt—— Trì Vưu sẽ hóa thành ác quỷ gϊếŧ cậu.

Cậu xuyên đến thật là không đúng lúc, nếu đến sớm hơn một chút, có lẽ là cậu có thể tránh được cục diện Trì Vưu tử vong rồi.

Nhưng sự tình đã thành kết cục đã định, Giang Lạc không có thời gian mặc kệ chính mình nghĩ nhiều, cậu chỉ có thể tận lực suy nghĩ cách để có thể tránh được kết cục tử vong của pháo hôi thôi.

Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, Giang Lạc cảm thấy chung quanh quan tài càng ngày càng lạnh.

Có lẽ, cậu nghĩ.

Có lẽ Trì Vưu đã hóa thành ác quỷ, hơn nữa còn ở bên trong linh đường này.

Đại khái là chính mình hù dọa chính mình, bầu không khí quanh thân đột nhiên trở nên âm trầm cổ quái lên.

Giang Lạc kỳ thật rất thích nhân vật Trì Vưu này, nhưng tiền đề là, cậu không phải là người bị Trì Vưu báo thù.

Cậu không muốn chết.

Giang Lạc là một kiến

trúc sư cảnh quan, trước khi xuyên qua thì đang bận bịu với một dự án thành phố, bởi vì quá bận rộn cho nên Giang Lạc vẫn chưa xem xong cuốn tiểu thuyết 《Ác Quỷ》này, nhưng cậu lại vô cùng hiểu biết bản tính của Trì Vưu.

Trì Vưu chính là một tên điên, khi đối mặt với tồn tại không có hứng thú, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, không lưu tình chút nào. Muốn vớt được mạng sống ở dưới tay của Trì Vưu, thì phải làm Trì Vưu dâng lên hứng thú với cậu.

Không, không thể đặt toàn bộ hy vọng lên trên người của tên điên Trì Vưu này được. Giang Lạc còn phải tẩy trắng cho chính mình, hiện tại cậu không có năng lực tự bảo vệ mình, vậy thì phải làm cho người có năng lực đến bảo vệ mình mới được.

Cậu phải làm cho người sống đứng về phe của mình, để Trì Vưu dù có tới gϊếŧ cậu thì mọi người cũng sẽ lựa chọn đối phó Trì Vưu để bảo vệ mình, đây mới là phương pháp ổn thỏa nhất.

Trong sách Trì Vưu cần phải có sự trợ giúp của vai chính công thì mới có thể báo thù, có thể thấy được người chết suy cho cùng đều không thể đấu với người sống.

Chỉ là muốn mượn sức người sống thì phải cần thời gian, cái Giang Lạc thiếu nhất chính là thời gian.

Thời điểm càng nguy hiểm, đại não Giang Lạc ngược lại càng bình tĩnh, nhưng đột nhiên, Giang Lạc không khỏi rùng mình một cái.

Hơi thở lạnh lẽo xuyên thấu từ da thịt vào tận xương tủy, cảm giác khủng hoảng gào thét, nhắc nhở Giang Lạc có chuyện không hay rồi.

Như thể có thứ gì đó đang đến gần Giang Lạc, đã kề bên cậu trong gang tấc.

Khát vọng sinh tồn đã đến thời điểm mấu chốt, Giang Lạc giật mình một cái, bịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất.

Lực va chạm cực lớn ngay lập tức khiến mắt cậu đỏ hoe, nước mắt như hạt châu, xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Giọng của Giang Lạc hơi hơi nghẽn lại: ‘‘Trì Vưu, vì sao anh lại rời bỏ em?”

Ở giữa phần đông tiếng khóc, hành động của Giang Lạc cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý.

“Trì Vưu……” Giang Lạc cúi đầu bụm mặt, giọng nói dần dần mơ hồ: ‘‘Anh đừng chết có được không……”

Lục Hữu Nhất xem náo nhiệt nhíu mày, sao Giang Lạc lại khóc như thế?

Giọng nói của Giang Lạc rất thấp, không thể nghe rõ. Lục Hữu Nhất nhịn không được buồn bực, phía sau cậu ta có một thiếu niên xinh đẹp ôm thỏ nhồi bông đi đến, thiếu niên xinh đẹp hỏi: “Lục Hữu Nhất, sao Giang Lạc lại khóc thế?”

Người này là bạn học cùng lớp với bọn họ tên Diệp Tầm, một thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng, dường như nhìn cái gì cũng không có hứng thú, mà chỉ nhiệt tình thích bát quái.

Lục Hữu Nhất dựng thẳng ngón tay “Hư” lên: “Chúng ta nói nhỏ chút, qua bên đó nghe lén đi.”

Giang Lạc chú ý tới bọn họ tới gần.

Nắm chặt thời cơ, Giang Lạc nức nở nói: “Không phải anh nói thích em sao? Tại sao hiện tại lại rời bỏ em chứ, em hối hận vì đã từ chối lời tỏ tình của anh rồi, Trì Vưu, bây giờ em mới hiểu được, em cũng yêu anh.”

Tiếng khóc của Giang Lạc động lòng người, tình cảm chân thành tha thiết.

Hàn khí xung quanh hơi hơi cứng lại.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

“Cầu xin anh đừng rời bỏ em mà,” Giang Lạc khóc nức nở: ‘‘Em không tin anh đã chết, em nhất định sẽ tìm được hung thủ gϊếŧ hại anh, tìm được phương pháp cứu anh…… em nhất định sẽ làm cho anh trở lại bên cạnh của em.”

Âm thanh cậu nói chuyện rất nhỏ, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm chỉ mơ hồ nghe được vài câu mở đầu, mắt thấy Giang Lạc khóc xong rồi, hai người bọn họ vội vàng lui trở về.

Giang Lạc chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn Trì Vưu trong quan tài.