Thời điểm Giang Lạc mở mắt ra, trước mắt hắn là một mảng đen nghìn nghịt của đám người tới khóc tang. Người tham gia tang lễ đều mặc một bộ hắc y, quay lưng với Giang Lạc. Giang Lạc dừng một chút, ở trong bầu không khí quỷ dị mà hướng mắt quan sát bốn phía, chỉ là thân người hắn vừa động, đám người khoác áo tang phía trước bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Lạc, hàng loạt con ngươi đen như mắt cá cùng nhau xông ra, chứa đầy bất mãn: " Ngươi vì cái gì không khóc?"
Giang Lạc cảm thấy giấc mộng này thật có ý tứ, hắn cười cười, đôi mắt nhấp nháy rớt xuống nước mắt, quay qua mấy người vừa hỏi: " Ta chẳng phải là đang khóc sao?"
Đám người đang nhìn chằm chằm Giang Lạc một hồi rồi thu hồi ánh mắt, xoay người tiếp tục khóc lóc" Oa oa oa ,oa oa ", nghe kỹ thì có thể thấy mấy tiếng gào ra rất có tiết tấu.
Bên ngoài hẳn là đang mưa, mây đen che đi ánh sáng, hơi ẩm từ của sổ rót vào, sương trắng tản ra nhàn nhạt.
Bên cạnh bỗng có giọng nói vang lên: " Giang Lạc, Trì Vưu ca đã chết, ngươi hẳn là rất vui vẻ đi?"
Giang Lạc theo thanh âm nhìn lại, còn chưa thấy rõ người này là ai, ánh mắt hắn đã bị mái tóc đen chảy xuống sườn vai hấp dẫn. Mái tóc tỏa sáng dài đến tận đầu vai hơi ngăm đen, như tơ lụa nhu thuận mà rủ xuống. Giang Lạc vươn tay chạm nhẹ vào sợi tóc, lại nhìn đến nốt ruồi đỏ thắm như máu tươi trên mu bàn tay mình một chút.
Thanh âm đầy vẻ hung tợn lại tiếp tục:" Giang Lạc, ngươi có phải hay không không còn lời nào để nói."
Giang Lạc ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn rõ diện mạo của người nói.
Người vừa chất vấn hắn là một tiểu soái ca mười phần khỏe mạnh, người này một thân đồ hiệu, chân đi lên giày chơi bóng giá trị tầm 5 số, hai mắt tức giận nhìn Giang Lạc, rất giống như là muốn đem Giang Lạc ăn tươi nuốt sống. Hắn hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Ta biết nhất định là ngươi hại chết Trì Vưu ca. Chờ đến Trì Vưu ca đầu thất hồi hồn, ta xem ngươi còn cách giảo biện.”
Trì Vưu tên này, Giang Lạc nghe rất quen thuộc.
Mấy ngày hôm trước, hắn vừa mới biết được một bộ tiểu thuyết bởi vì quá mức huyết tinh mà bị hạ giá, tiểu thuyết tên gọi là 《 Ác Quỷ 》. Giang Lạc bởi vì tò mò không biết quyển tiểu thuyết này có thể có bao nhiêu máu me, để rồi trăm cay ngàn đắng tìm được nguyên văn, trong thư vai chính gọi là Trì Vưu.
Nội dung《 Ác Quỷ 》 nói về vai chính thụ Trì Vưu sau khi bị pháo hôi hại chết, dưới sự trợ giúp của vai chính công Phùng Lệ tu luyện báo thù.
Pháo hôi hại chết Trì Vưu thực trùng hợp mà lại trùng tên Giang Lạc , Trì Vưu sau khi chết hóa thành ác quỷ, dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn đem pháo hôi tra tấn đến sống không bằng chết, rồi chờ đến ngày pháo i chân chính chết, thì bị ngũ mã phanh thây, trên người không còn phần nào nguyên vẹn.
Mày giữa Giang Lạc nhảy lên hai cái, đột nhiên tiến lên phía trước một bước rồi cúi người, cùng tiểu soái ca lúc này chỉ cách một cái nắm tay đối mặt.
Đôi đồng tử của tiểu soái ca hiện lên ảnh ngược của một khuôn mặt làm Giang Lạc vừa quen thuộc lại thấy xa lạ.
Tóc dài đến vai, mặt mày đầy vẻ cao ngạo, ngũ quan mang vẻ đẹp buông thả lại phóng khoáng , xinh đẹp lại không mất đi nét anh khí. Một khuôn mặt như tranh thủy mặc đượm màu son xanh đá giống nhau, nồng đậm rực rỡ, nét đẹp đầy tính xâm lược không một chỗ nào là không cất giấu đao nhọn.
Gương mặt này cơ hồ cùng khuôn mặt Giang Lạc giống nhau như đúc, chỉ là bản thân bộ dạng của Giang Lạc thiên về vẻ ôn hòa lười biếng, mà không phải giống hiện giờ, giống như hoa hồng mẫu đơn nùng diễm.
Hắn không có mái tóc dài như vậy, mu bàn tay trái cũng không có nốt ruồi đỏ yêu dã, càng chưa từng gϊếŧ chết người tên Trì Vưu.
Giang Lạc véo chính mình một cái, đau!!
Trong khoảnh khắc, hặn ngay lập tức nhận ra hiện thực, hắn không phải đang nằm mơ, mà là xuyên qua. Xuyên vào chính quyển tiểu thuyết bởi vì quá huyết tinh khủng bố mà bị hạ giá kia.
Giang Lạc trong lòng chợt lạnh.
“Ngươi đang làm gì?” Vị tiểu soái ca được hắn xe, là gương kia không tự giác được mà đỏ mặt, hùng hổ mà lui về phía sau một bước, “Giang Lạc, ngươi đừng cùng ta kéo dài thời gian. Nếu thật sự không phải ngươi gϊếŧ Trì Vưu, vậy ngươi có dám đi thắp một nén hương cho Trì Vưu không?”
Linh đường nơi này , không gian rộng lớn, hai bên quan tài chất đầy hoa cúc cùng hoa bách hợp trắng , mấy bông hoa sinh cơ bừng bừng đem hiện trường lễ tang điểm xuyết giống như hôn lễ, lãng mạn lại xinh đẹp. Quan tài phụ cận, người nhà người chết còn đang ở đó khóc lóc, cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt, tuy vậy trên mặt bi thương lại bị nét giả dối chọc thủng.
Nhạc buồn hướng trên trần nhà mà phiêu du, giống như là ngọn núi ép người ta đến mức khó thở.
Tiểu soái ca kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đi a, Giang Lạc.”
Giang Lạc nghĩ tới tên người này, tiểu soái ca là hắn bạn cùng lớp với hắn Lục Hữu Nhất, hắn thử thăm dò hỏi: “Lục Hữu Nhất, ngươi vì cái gì cho rằng ta hại chết Trì Vưu?”
Lục Hữu Nhất cười lạnh hai tiếng, thấp giọng nói: “Người khác không biết, ta còn không biết? Giang Lạc, ngươi đoạn thời gian trước mới cùng Trì Vưu ca xảy ra mâu thuẫn, thời điểm Trì Vưu ca chết chỉ có một mình người ở hiện trường. Trì Vưu ca thân thể khỏe mạnh, nhưng lại đột nhiên tử vong không biết nguyên nhân, ngươi mẹ nó cảm thấy bình thường? Ngươi đừng ỷ vào chính mình lớn lên đẹp liền chơi tâm nhãn với ta, ta không ăn nổi kiểu như ngươi đâu.”
Trì Vưu lúc sống ôn nhu thiện lương, người tới tham gia lễ tang đều là người đối Trì Vưu lòng mang hảo cảm. Lục Hữu Nhất tuy rằng ngoài miệng nói lời hung ác, nhưng lại đè thấp thanh âm, không thể nghi ngờ là vì kiêng kị giúp Giang Lạc, có thể thấy được hắn là một người tốt dễ bị mềm lòng.
Tâm địa hiền lành, cũng đại biểu cho việc dễ bị lừa.
Giang Lạc thành khẩn nói: “Thật sự không phải ta gϊếŧ Trì Vưu.”
Ánh mắt hắn muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành, chỉ nề hà nguyên chủ ngày thường thật sự làm người khác không thể thích nổi, Lục Hữu Nhất cười giả một tiếng, giơ tay đem hắn đẩy hướng về phía quan tài.