Chương 3: Hoảng sợ, tình địch lớn nhất của Âu Nhược Trần
Âu Nhược Trần vươn hai ngón tay ra kẹp lấy điếu thuốc trên miệng người phụ nữ, anh không ném điếu thuốc đó xuống sàn mà lại đặt trên miệng mình rồi hít một hơi, ngón tay lấy điếu thuốc khỏi môi rồi lại phả ra một làn khói dài. Anh hơi nghiêng mặt, trong màn sương khói ánh mắt mang vẻ xa xăm đến mức không thể miêu tả thành lời. Anh nhìn người phụ nữ bên cạnh, giọng trầm thấp hơi khàn khàn: "Con gái thì nên ra dáng con gái, hút thuốc làm gì."
Người phụ nữ với dáng cao gầy nóng bỏng cười mỉa, cô ta cúi đầu xuống rồi hút điếu thuốc trên tay người đàn ông, đôi môi đỏ mọng phun ra làm khói nhìn cực kỳ quyến rũ: "Con gái ư? Tôi đã không còn như vậy nữa rồi, tôi à, là phụ nữ..."
...
Âu Nhược Trần chỉ dạy một chút là Tô Thất Thất đã học được rồi. Lau mồ hôi, đưa nước, quạt mát, một loạt động tác được thực hiện rất nhanh và thuần thục, có thể nói là cô hầu hạ Âu Nhược Trần từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chu đáo cực kỳ.
Thật ra thì không chỉ vậy, cô còn muốn đối phó với sự tùy hứng của Âu Nhược Trần nữa. Ví dụ như bây giờ anh đang quấn lấy Tô Thất Thất đến phát phiền chỉ để hỏi màn diễn ban nãy anh có đẹp trai không, có gợi cảm không, có quyến rũ không.
Nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ là cũng không nhịn được tát anh một cái, đúng là tuy rằng cảnh tượng ban nãy, anh rất đẹp trai, rất gợi cảm mê người, nhưng giờ phút này những cái đẹp trai gợi cảm mê người đó cũng đã bị sự tùy hứng của anh làm tan biến hết rồi, đâu thể tiếp tục khen anh nổi?
Nhưng cố tình Tô Thất Thất là một cô gái ngay thẳng.
Đầu tiên cô cẩn thận nhớ lại một chút rồi mới gật đầu thật mạnh: "Rất đẹp trai, rất gợi cảm, rất quyến rũ, thật đó!"
Âu Nhược Trần vẫn cảm thấy chưa hài lòng nên hỏi lại: "Ồ? Vậy em nói nghe đẹp trai thế nào? Gợi cảm thế nào? Quyến rũ thế nào?"
Tô Thất Thất nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhìn sao cũng đều rất đẹp trai, gợi cảm và quyến rũ mà. Ây, nếu thật sự phải tìm ra một nguyên nhân thì chắc có lẽ là vì bộ dạng của anh lúc đó hoàn toàn không giống với những lúc bình thường đấy."
Âu Nhược Trần nghe xong những lời này thì cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sau đó anh nhanh chóng chú ý đến một chi tiết khác: "Từ từ, em nói cho anh nghe rõ ràng, bình thường nhìn anh thế nào? Chẳng lẽ không đẹp trai không gợi cảm không quyến rũ sao?"
Tô Thất Thất thở dài, chẳng lẽ trong lòng anh không tự biết rõ bình thường bản thân anh thế nào sao? Cô nghiêng đầu sang một bên, định ăn ngay nói thật nhưng không ngờ ngay lúc đó lại có một người đi đến và ôm lấy cô từ phía sau, một giọng nói đầy từ tính vang lên: "Tô Thất Thất à, em đừng đi theo tên lưu manh này, vẫn nên đi theo chị đi! Chị rất thích những em gái dễ thương như em vậy đó."
Là Hoàng Thi Tình, người đóng vai nữ phụ của bộ phim này, cũng chính là cô gái trong cảnh quay vừa rồi.
Hoàng Thi Tình cao khoảng một mét tám đứng bên cạnh Tô Thất Thất, mà Tô Thất Thất phải cố gắng lắm mới cao đến một mét sáu. Với chiều cao chênh lệch nhau như vậy thì lúc Hoàng Thi Tình cúi đầu ôm Tô Thất Thất quả thật trông như ôm một con búp bê, không những có thể hoàn toàn ôm cô vào trong lòng mà còn có thể đặt cằm lên đầu cô nữa.
Hơ, chị đẹp ôm em gái dễ thương, cảnh tượng lúc này đẹp quá đo.
A a a, mau lấy điện thoại ra chụp lại thôi!
Nhưng mà cho dù có đẹp như thế nào thì cũng vẫn có người không thích, ví dụ như Âu Nhược Trần.
Anh bật người dậy kéo Tô Thất Thất ra mà không chút để ý tới những âm thanh tiếc nuối xung quanh, anh chỉ vào Hoàng Thi Tình và nói một cách bất mãn: "Cô nói bậy nói bạ cái gì đấy? Cái gì mà kêu đừng đi theo tên lưu manh như tôi? Tôi lưu manh thế nào hả? Còn có Tô Thất Thất là của nhà tôi, không phải của cô, bớt đến làm phiền Thất Thất nhà tôi đi."
"Có một vài người ấy, họ không muốn tự hiểu lấy. Đúng không, Thất Thất?" Hoàng Thi Tình miễn cưỡng vẩy tóc, chỉ với một động tác đơn giản như thế mà cô ấy đã có thể phát huy được toàn bộ sự nữ tính quyến rũ của mình, ở đây cho dù là nam hay nữ thì cũng đều bị cái động tác này của cô mê hoặc.
Chỉ tiếc đôi nam nữ trước mắt cô ấy lại không phải là người bình thường, nhất là người đàn ông kia, không những hoàn toàn không thưởng thức vẻ đẹp của cô ấy mà còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt khinh thường. Âu Nhược Trần cười lạnh hai tiếng rồi quay đầu lại nói với Tô Thất Thất: "Sau này em ít qua lại với người thế này đi, lỡ học phải thói xấu thì làm sao?"
Hoàng Thi Tình lập tức lớn tiếng kêu lên: "Âu Nhược Trần, mẹ nó ý anh là sao hả?"
Rồi sau đó bọn họ lại cãi nhau.
À, không cần lo lắng, đây là lần thứ hai mươi tám bọn họ cãi nhau rồi, mọi người đều thấy nhưng không thể trách được.
Âu Nhược Trần và Hoàng Thi Tình vẫn gặp nhau trong bộ phim này, hai người có tính cách khá giống nhau, tuy không phải là CP chính thức trong bộ phim này nhưng tình yêu của họ cũng là tình yêu mà phải không? Vì vậy, sau khi tin tức được công bố, nhiều người đã ngay lập tức trở thành fan của CP của hai người họ, cho dù là tuổi tác, nhan sắc hay tài năng thì hai người đều xứng đôi về mọi mặt, nhưng mà...
Bọn họ không hề có chút thiện cảm nào với đối phương. Lần đầu tiên gặp nhau thì cãi nhau vì một chuyện cỏn con, sau đó lại vì tranh giành Tô Thất Thất mà hoàn toàn thăng cấp thành chiến tranh. Nếu không phải đang ở trong đoàn phim thì bọn họ đã xông lên rồi, cho nên trạng thái bây giờ của bọn họ chính là lúc diễn thì tình cảm rất nồng nàn còn lúc ở ngoài thì chiến tranh hết sức căng thẳng... Đúng là, chính cái sự không hòa hợp của họ mà khiến cho không ít người trong đoàn phim phải tách nhau ra.
Người làm cho bọn họ cãi nhau là Tô Thất Thất đang thở dài đầy bất đắc dĩ, nhìn thấy chiến tranh càng ngày càng nghiêm trọng nên cô lấy hai miếng chocolate trong túi ra, cầm trên tay mỗi viên và đưa cho hai người kia: "Nếu cãi nhau tiếp sẽ không cho ăn chocolate đâu nha."
Sau đó mới thật sự thần kỳ, hai người không cãi nhau nữa nhưng lúc ăn chocolate thì vẫn tức giận trừng mắt nhìn đối phương.
Những người khác: "..."
Đúng vậy, hai người bọn họ vì chocolate mà tạm thời dừng cuộc chiến. Sau lần cãi nhau thứ ba thì cô biết được hai người đều thích ăn chocolate và sau đó thì cô vẫn dùng chiêu này để hai người tạm thời ngừng chiến.
Ây, tuy rằng đã thấy trường hợp này nhiều rồi nhưng bọn họ vẫn có hơi không thể chấp nhận nổi.
#Có_cảm_giác_mình_thích_một_nam_thần_nữ_thần_giả
Sau khi Âu Nhược Trần sai vặt Tô Thất Thất xoay vòng quanh vì "ôm hận", khiến cho Tô Thất Thất bận rộn, trong lúc hưởng thụ anh còn không quên cho đối thủ của mình một ánh mắt đầy sự khoe khoang.
Hoàng Thi Tình chỉ lạnh lùng cười với anh: "Ngây thơ!"
Trợ lý của Hoàng Thi Tình: "..."
Chị Hoàng, chị cũng không tốt hơn mấy đâu, chị nhìn cái chai trong tay chị đi, nó vô tội mà!
Sau đó, Hoàng Thi Tình đã sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng của mình, sau khi ăn tối xong, lấy lý do để những cô gái ngủ chung và nói chuyện phiếm với nhau để tăng tình cảm nên cô ấy đã đưa trợ lý nhỏ vào phòng của mình.
Âu Nhược Trần, Âu Nhược Trần anh chỉ có thể trơ mắt nhìn theo.
#QAQ_đau_lòng_đến_mức_không_cười_nổi
Cùng lúc đó, ở nơi này còn có một em gái trợ lý bị vứt bỏ: "QAQ."
Âu Nhược Trần đau lòng đến mức khó thở và không thể ngủ được, hai cô gái bên này thì vẫn đang vui vẻ ấm áp với nhau, có thể nói đó là một cuộc nói chuyện không có hồi kết.
Bởi vì tất cả mọi mặt của Tô Thất Thất đều phù hợp với thẩm mỹ của Hoàng Thi Tình... Ây, thảo nào Âu Nhược Trần lại giận dỗi như vậy. Bởi vì Âu Nhược Trần cũng cảm nhận được như thế mà... Tuy rằng xu hướng tính dục của cô ấy bình thường, nhưng dù có bình thường thì cũng không thể ngăn cản được sự yêu thích sâu đậm của cô ấy với em gái đáng yêu này. Đêm nay khó khăn lắm mới có thể ở chung với em gái đáng yêu mà không bị quấy rầy, đương nhiên là cô ấy hưng phấn đến mức nói chuyện liên tục không ngừng nghỉ rồi.
Mà cũng bởi vì Tô Thất Thất rất khó kết bạn, mặc dù nói khá nhiều nhưng... Haiz, đã nói là hiếm khi rồi mà, vậy thì cứ kiên nhẫn đi.
Thế là hai người đã nói chuyện được hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa dừng, đã thế còn nói về Âu Nhược Trần.
Nói đến Âu Nhược Trần là điều không thể tránh né, dù sao thì sau khi nói hết những chuyện về gia đình, những thứ đã trải qua hay cả những thứ hai người biết được cũng đều đã nói hết rồi, thế nên Âu Nhược Trần bắt đầu có tác dụng.
Tuy rằng tới bộ phim này thì Hoàng Thi Tình mới quen biết Âu Nhược Trần, nhưng không có nghĩa trước đây cô ấy không biết đến người tên Âu Nhược Trần này. Trên thực tế thì Âu Nhược Trần đã rất nổi tiếng trong giới rồi, thứ nhất là đẹp trai, thứ hai là còn trẻ, sau đó là anh vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi mà kỹ thuật diễn lại đỉnh cao, đoạt giải ảnh đế từ sớm nên cô ấy không thể không biết được
Sau đó, nhìn anh thì tốt vậy, nhưng ngoài tuổi trẻ và cái danh ảnh đế ra thì còn có cả tính tình của anh.
Tính tình của anh có thể dùng một câu để tóm tắt: Nếu không phải anh có tài năng và bối cảnh thì anh đã sớm bị người khác đánh chết vì cái tính này rồi.
Cho nên Hoàng Thi Tình cũng rất tò mò, sao Tô Thất Thất lại có thể chịu đựng được cái tính tình chó gặm của tên Âu Nhược Trần kia.
Mà Tô Thất Thất lại trả lời rằng: "Tôi cảm thấy tính tình của anh ấy cũng tốt lắm mà."
Hoàng Thi Tình: "..."
Sa thải tám trợ lý chỉ trong hai tháng mà cô nói tính tình anh ta tốt hả?
Tốt chỗ nào?
Chỗ nào?
Hoàng Thi Tình nghi ngờ nhìn thoáng qua Tô Thất Thất: "Chẳng lẽ cô thích anh ta à?"
Tô Thất Thất còn suy nghĩ rồi mới gật đầu nói: "Thích chứ."
Hoàng Thi Tình giật thót, cô ấy hoàn toàn không thể tin được tên kia lại có người thích, đã thế lại còn là một em gái đáng yêu nữa.
Em gái đáng yêu em tỉnh táo một chút đi, tuy rằng anh ta có khuôn mặt đẹp nhưng không thể ăn được đâu.
Thật sự là không thể ăn được mà!
Ách, nhưng mà ăn được thì rất thơm nha...
Hoàng Thi Tình muốn Tô Thất Thất nhìn thấy rõ ràng sự thật, thế là lúc này cô ấy cố gắng nói xấu Âu Nhược Trần thật nhiều, sau đó lại phân tích cẩn thận mọi nguyên nhân tại sao không thể ở bên Âu Nhược Trần được, nếu lúc này viết ra thì có lẽ sẽ viết được một bài luận văn không tệ đâu.
Mà Tô Thất Thất lại tỏ vẻ: "Tôi chỉ là thích anh ấy, đâu có nói sẽ ở bên cạnh anh ấy đâu."
Hoàng Thi Tình sửng sốt, cô ấy quay đầu lại nhìn Tô Thất Thất một cách cẩn thận, lúc này cô ấy mới phát hiện trên khuôn mặt cô gái nhỏ này khi nói ra chữ thích lại không hề có chút thẹn thùng nào, thích trong lời nói của cô không phải là thích giữa nam nữ mà chỉ đơn giản là yêu thích mà thôi.
Mẹ nó xấu hổ ghê.
Nhưng mà Hoàng Thi Tình cũng mặt dày, chỉ xấu hổ hai giây xong rồi lại sung máu trong nháy mắt, cô ấy lôi kéo Tô Thất Thất: "Tốt lắm, cô cứ giữ vững trạng thái này thật tốt, không bao giờ được ở bên cạnh anh ta có biết chưa?"
Tuy rằng cô gái nhỏ không hề có tâm tư gì đối với tên kia nhưng không thể ngăn cản được tên kia sẽ không có tâm tư, cô ấy nhất định phải bảo vệ em gái đáng yêu đơn thuần của mình thật tốt.
Tô Thất Thất còn muốn hỏi cái gì đó nhưng cô lại nghĩ tới trước đó khi nói chuyện không ngừng mà không hỏi lại, nếu bây giờ hỏi lại thì những chuyện kia sẽ lặp lại nhưng cô vẫn rất nghi ngờ.
Anh rất tốt với người khác mà, sao lại không thể ở bên anh được?
Chẳng lẽ người có tính tình không tốt thì không có tư cách được yêu đương sao?
Tô Thất Thất nhìn Hoàng Thi Tình vẫn đang trong trạng thái say mê nói về vấn đề kia, cô vui vẻ quyết định sẽ đợi đến ngày mai đi hỏi Âu Nhược Trần những vấn đề này, anh thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ biết đáp án thôi.