Duyên Trời Tác Hợp

Quyển 3 - Chương 2

Chương 2: Trợ lý nhỏ mới tới là một người rất dễ dụ

Cuối cùng Tô Thất Thất vẫn dọn vào nhà Âu Nhược Trần.

Ngay từ đầu Tô Thất Thất đã từ chối rồi nhưng Âu Nhược Trần chỉ cần nói câu đầu tiên đã khiến cho cô không thể từ chối nữa.

"Như vậy thì em có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà."

Chỉ với câu nói này thôi là Tô Thất Thất không thể mở miệng từ chối nữa rồi.

Cún nghèo mới tốt nghiệp chỉ biết cúi đầu trước tiền tài ~

Tô Thất Thất sửa sang lại căn phòng mới với tốc độ nhanh nhất rồi mới đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Cô nhất định phải thể hiện thật tốt mới được, dù sao cô cũng muốn ở lại căn phòng miễn phí này lâu hơn chút mà.

Âu Nhược Trần ở phía sau vẫn đang nghiên cứu kịch bản, đúng lúc có một đoạn khiến anh nghĩ mãi cũng không hiểu được nên cứ cau mày im lặng suy nghĩ. Đúng lúc đó có tiếng động lớn vang lên trong phòng bếp, anh nhìn sang chỗ phát ra tiếng động đó thì thấy, xuyên qua lớp cửa kính, cô gái nhỏ đang mặc tạp dề bận tới bận lui.

Chỉ mới liếc mắt một cái mà anh đã hiểu ra rồi.

"Tô Thất Thất, em lại đây một chút."

Tô Thất Thất chân tay nhanh nhẹn hoàn thành nốt công việc cuối cùng, sau đó cô lau tay vào tạp dề rồi bước ra ngoài, nhìn Âu Nhược Trần với ánh mắt khó hiểu.

Âu Nhược Trần nâng nâng cằm, ngón tay với khớp xương thon dài chỉ vào một chỗ trong kịch bản: "Chỗ này có một đoạn kịch bản, em đối đáp với anh một chút."

Tô Thất Thất gật đầu, cô vô cùng sảng khoái nhận lấy cái kịch bản kia.

Tranh thủ lúc này, Âu Nhược Trần lại đánh giá trợ lý nhỏ của mình lại một lần nữa.

Chà, đúng là dù thế nào thì cũng đều rất đáng yêu rất dễ thương.

Tô Thất Thất vẫn đang nghiêm túc xem kịch bản, cô học thuộc lòng kịch bản, lẩm bẩm một cách lưu loát rồi ngẩng đầu lên: "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa?"

Mặt Âu Nhược Trần nghiêm túc lại rồi gật đầu với cô… Cũng may là phản ứng nhanh, nếu không anh sẽ bị cô thấy vẻ mặt ngốc nghếch của mình.

Đoạn kịch bản mà Âu Nhược Trần chỉ vào là một phần kí ức của nam chính, anh ta nhớ lại lúc trước mình đã thổ lộ với mối tình đầu như thế nào. Chỗ này tổng cộng có hai nhân vật, một người là nhân vật nam mà anh phải diễn, người còn lại là mối tình đầu do Tô Thất Thất đảm nhiệm.

Tô Thất Thất không đọc toàn bộ kịch bản nên vì thế cô cũng không biết mối tình đầu này là loại người như thế nào. Tuy rằng cô đã đoán được một chút ít gì đó thông qua vài câu thoại trong kịch bản nhưng cô là người có trách nhiệm nên sẽ cố gắng không làm chủ nhà thấy nặng nề, tốt nhất là muốn hỏi cái gì thì nên hỏi hết một lần trước đi đã.

"Vũ Phi." Tô Thất Thất đối diện với Âu Nhược Trần, giọng cô dịu dàng đọc lời thoại của mình: "Cậu kêu tớ ra đây có việc gì không?"

Âu Nhược Trần đã học thuộc lòng kịch bản từ sớm rồi nên khi Tô Thất Thất nói hai chữ "Vũ Phi" thì anh đã thay đổi trạng thái ngay, cả người như trẻ ra vài tuổi, vừa ngây ngô lại vừa thẹn thùng quay đầu đi… Không nhìn cô gái trước mặt, giống hệt như một chàng trai trẻ tuổi: "Tớ, tớ… Tớ tìm cậu có việc."

Tô Thất Thất nghiêng đầu cười: "Có chuyện gì thì cậu nói nhanh lên đi, tớ còn đang vội đi học đây."

Đột nhiên Âu Nhược Trần quay lại phía sau và nhìn chằm chằm vào cô gái, anh mở miệng ra rồi khép lại, sau vài lần như thế mới thốt ra được một câu không thể nghe rõ được: "Tớ, tớ thích cậu..."

...

Thật không thể ngờ đoạn thoại này lại có thể diễn một cách trơn tru như vậy, không hề có bất kỳ một lỗi nhỏ nào.

Âu Nhược Trần nhảy lên, anh kích động đến mức ôm lấy trợ lý nhỏ, dựa sát vào mặt cô vui mừng nói: "Tốt quá, tốt quá, không ngờ lại thuận lợi như vậy, em đúng là cứu tinh của anh."

Trước kia anh thường bị kẹt lại trong những đoạn như thế này, chủ yếu là vì anh không tìm được cảm giác vừa ngây thơ vừa tốt đẹp của một chàng trai trẻ khi đối mặt với mối tình đầu. Thật ra để diễn vai chàng trai trẻ thì dễ, anh cũng đang còn trẻ nhưng cái mối tình đầu này... Đúng là anh không có!

Không phải Âu Nhược Trần chưa từng yêu đương nhưng anh chưa bao giờ yêu thật lòng cho nên anh vẫn không thể hoàn toàn để mình nhập tâm vào tình cảm của nhân vật nam này. Bởi vì thật sự rất khó để tưởng tượng rằng bản thân anh có thể yêu một cô gái bằng cả trái tim mình...

À, nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh đã tìm được linh cảm của mình.

Âu Nhược Trần vô cùng vui vẻ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia đã cong thành hình bán nguyệt, anh ôm trợ lý nhỏ không chịu buông tay, rồi còn dùng giọng nói khiến người ta phải nhũn chân ra thì thầm bên tai cô: "Tô Thất Thất, anh càng ngày càng thích em rồi đó."

Anh thế này trông rất tình rất thính, ít nhất cũng có thể khiến cho cô gái này mặt đỏ tai hồng đúng không? Nhưng người mà anh gặp lại là Tô Thất Thất...

Âu Nhược Trần vừa dứt lời thì đã bị Tô Thất Thất nhẹ nhàng đẩy ra, anh bất mãn muốn nói gì đó nhưng ở giây tiếp theo thì mặt anh được hai tay cô nâng lên, trong con ngươi đen láy của cặp mắt xinh đẹp trong suốt đó cũng chỉ có hình bóng của một người, cô gái nhỏ cũng nghiêm túc nói ra: "Em cũng càng ngày càng thích anh Âu rồi."

...

Khi mà một cô gái nhỏ có vẻ ngoài ngọt ngào xinh đẹp hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của bạn ôm mặt bạn và nói thích bạn thì bạn có rung động không? Có rung động không? Có rung động không hả?

Giờ phút này trái tim của Âu Nhược Trần đập rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh...

Nhưng thoáng chốc anh đã tỉnh táo lại bởi vì...

"Ồ, vậy là diễn xong rồi đúng không?" Tô Thất Thất buông tay rồi rời khỏi cái ôm của Âu Nhược Trần: "Em đi xào rau trước đây."

Nói xong cô vào phòng bếp.

Âu Nhược Trần trợn mắt há mồm đột nhiên nhận ra một vấn đề, những lời lúc nãy mà cô gái nhỏ nói không hề chứa đựng tình cảm nam nữa, cô thật sự rất ngây thơ, ngây thơ khi nói những lời này.

Ừm, nói một cách khác thì cô chỉ đáp lại anh mà thôi.

Nhưng dù thế thì tim anh vẫn đập không ngừng a a a a...

Từ trước đến nay ảnh đế họ Âu thả thính chưa bao giờ thất bại nhưng cuối cùng anh đã có thể cảm nhận được cảm giác thả thính không thành công còn bị người ta thả lại là thế nào.

Âu Nhược Trần cảm thấy mình không thể cứ vậy được, thế là trong lúc cô gái nhỏ đang nấu cơm thì anh lại chạy tới giúp đỡ. Thỉnh thoảng anh lại nháy mắt để chọc ghẹo cô, chỉ tiếc là trong mắt Tô Thất Thất thì anh còn không quan trọng bằng đồ ăn, thậm chí vì để anh không làm ảnh hưởng đến mình mà cô còn đuổi anh ra ngoài luôn.

Âu Nhược Trần bị đuổi ra: "..."

Lúc ăn cơm thì Âu Nhược Trần cũng không định im lặng mà ăn, anh ăn một miếng xong rồi giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon lắm! Tô Thất Thất này, sau này ai cưới được em thì xem như người đó được lời rồi."

Những lời này của anh vừa có ý nghĩa sâu xa lại vừa dụ dỗ rất dễ khiến người ta muốn hỏi lại một câu rằng: "Vậy anh có muốn kết hôn không?"

Nhưng mà người bây giờ anh đang đối mặt lại là Tô Thất Thất, cô sẽ không đi theo lối mà anh bày ra, cô bình tĩnh đón nhận lời khen ngợi này, như thể cô đã quen với việc được khen ngợi từ lâu rồi: "Ừ, đúng là em nấu rất ngon."

Ây, đúng là không cảm nhận được chút ý nghĩa thầm kín của anh.

Âu Nhược Trần: "..."

Sau khi bị đả kích hai lần thì cuối cùng Âu Nhược Trần cũng an phận hơn nhiều, anh im lặng ăn cơm xong rồi lại tiếp tục đi nghiên cứu kịch bản.

Mà sau khi Tô Thất Thất quét dọn rửa bát xong thì rót cho anh một ly nước rồi lại ngồi bên cạnh với anh.

"Sau khi tới đoàn làm phim thì nhớ chút ý bản thân một chút, lúc anh quay phim thì không thể chăm lo cho em được." Âu Nhược Trần vẫn đang nhìn chằm chằm vào kịch bản lại đột nhiên nói.

Tô Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Em biết rồi."

Âu Nhược Trần nhìn thẳng vào cô và nói: "Nếu bị người khác bắt nạt thì cứ nói."

Tô Thất Thất vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."

Âu Nhược Trần mất tự nhiên ho khan hai tiếng, anh cứ có cảm giác hơi khó chịu: "Sau khi tới đó thì tránh xa Từ Nhu Nhu ra một chút... Cô ta... không dễ ở chung đâu."

Từ Nhu Nhu là nữ chính của bộ phim này, là một tiểu hoa đán đang nổi trong giới giải trí, vẻ ngoài không tồi nhưng tính tình lại không được tốt, thường xuyên đánh mắng trợ lý. Có đôi khi còn giận đến mức không bỏ qua người vô tội. Trợ lý của anh là một người nhỏ nhắn xinh xắn như vậy thì tốt hơn là nên tránh xa cô ta ra.

Tô Thất Thất còn chưa hiểu ra được hết ý nghĩa trong lời nói của Âu Nhược Trần, dù không hiểu thì cũng không sao cả, cô chỉ cần nghe theo lời nói của anh là được rồi. Thế là trợ lý nhỏ dễ thương chớp mắt, cô nhìn anh bằng ánh mắt chân thành tha thiết, nói cảm ơn: "Cảm ơn anh, anh thật tốt."

Âu Nhược Trần siết tay lại, cuối cùng anh vẫn nhịn xuống được, anh xoa đầu trợ lý nhỏ hai cái.

Mái tóc của Tô Thất Thất rất mượt và thẳng, sau khi anh làm rối tóc cô xong thì lại giả vờ giúp cô vuốt thẳng lại, sau đó thì cái tay kia cứ ở mãi trên mặt không chịu bỏ xuống: "Nếu không tránh khỏi việc bị cô ta bắt nạt thì em cứ trực tiếp xả ra, em là người của anh, không cần phải chịu đựng có biết chưa?"

Trợ lý nhỏ nhe răng rồi giơ nắm tay nhỏ lên: "Ừ, nếu cô ta bắt nạt em thì em sẽ đánh cô ta."

Âu Nhược Trần: "Ừ, không cần phải nín nhịn." A a a a, trợ lý của anh đáng yêu quá đi thôi!

Ừ, thế là cứ như vậy, một thỏa thuận đã được hình thành...

Sau khi nói thêm vài câu thì Âu Nhược Trần lại không nhịn được mà bật chế độ thả thính, anh đưa ngón tay trỏ lên nâng cằm của trợ lý nhỏ rồi khẽ nói: "Nhìn em ngoan ngoãn như thế, anh cho phép em gọi tên anh."

Thật ra anh thấy mỗi lần cô gọi anh là "anh Âu" là anh lại khó chịu, giống như hai người xa lạ với nhau vậy.

Ảnh đế họ Âu kia đã quên hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ quen nhau.

Tô Thất Thất hoàn toàn không cảm nhận được hormone đàn ông do đối phương thả ra, cũng không chú ý tới động tác nâng cằm này, cô chỉ chú ý tới lời nói của anh: "Em nên gọi anh là gì đây? Gọi là Nhược Trần sao? Nhưng mà như vậy thì em có cảm giác không được tôn trọng anh lắm."

Chuyện này cũng không thể trách Tô Thất Thất không hiểu, từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ mồ côi không có ba mẹ, sau khi trưởng thành thì lại quá chú trọng vào chuyện học hành nên đã xem nhẹ các mối quan hệ cá nhân nên cô không có bạn bè gì cả. Thế nên chưa từng có ai nói cho cô nghe về những chuyện nam nữ... Nhưng thật ra cô cũng biết thế nào là tình yêu, bởi vì trong sách có viết, nhưng tình cảm thật sự thì cô lại không hiểu... Cho nên khi bị Âu Nhược Trần trêu chọc thì cô vẫn không có thay đổi gì.

Không phản ứng thì cũng không sao nhưng Tố Thất Thất lại có một ưu điểm rất lớn đó là cái miệng của cô rất ngọt ngào... Ây, sau này Âu Nhược Trần sẽ biết được sức mạnh mỗi khi cô mở miệng ra thôi.

Nhưng mà bây giờ Âu Nhược Trần lại bị đả kích một lần nữa, anh phẫn nộ rụt tay lại rồi lại nhịn không được nói thêm lần nữa: "Em có thể gọi anh là anh Trần, nếu thật sự không được thì cứ gọi là anh thôi."

Tô Thất Thất nháy mắt mấy cái: "Đơn giản thôi, vậy cứ gọi là anh đi." Ây, cô thật sự không ghét bỏ việc gọi là anh Trần hay là anh đâu, thật sự không có.

Âu Nhược Trần cũng không nghĩ nhiều, anh cảm giác được gọi là anh cũng không sao nên lập tức đồng ý, thậm chí còn cảm thấy tự đắc: "Không phải ai cũng đều có thể gọi anh là anh đâu, em nên cảm thấy vinh hạnh đi."

Tô Thất Thất nở một nụ cười tươi vô cùng ngọt ngào và nói: "Vâng ạ, đúng là em cảm thấy vô cùng vinh hạnh, anh."

Xong đời!

Tiếng "anh" này lại ngọt ngào đến vậy!

Trái tim anh lại bắt đầu đập mạnh rồi!

Tại sao vậy a a a a?