Duyên Trời Tác Hợp

Quyển 3 - Chương 1

TRUYỆN 3 : CÔ TRỢ LÝ NHỎ DỄ THƯƠNG

Chương 1: Trợ lý nhỏ mới tới là một người vừa dễ thương vừa đáng yêu

"Âu Nhược Trần, anh đã sa thải hết tám trợ lý rồi đó, tôi không mong lại có thêm người thứ chín đâu."

"Hừ, sao lại trách tôi được? Rõ ràng là trợ lý mà cô mời tới không đủ tiêu chuẩn, bọn họ đều không muốn làm việc mà chỉ nghĩ cách làm thế nào để trèo lên giường tôi!"

Một người phụ nữ mặc bộ sơ mi công sở màu trắng chuyên nghiệp đang siết tay thật chặt thì mới miễn cưỡng kiềm chế bản thân muốn giơ tay tát người kia một cái, cô ấy cắn chặt răng: "Chuyện đó có thể trách bọn họ sao? Rõ ràng là do anh…"

Chiếc ghế màu đen dành cho ông chủ xoay lại, một người đàn ông với khuôn mặt vô cùng đẹp trai, vừa thong thả vừa kiêu ngạo cắt ngang lời của người đại diện: "Tôi thì sao hả? Vừa đẹp trai vừa có tiền là lỗi của tôi sao?"

Lâm Thanh, cũng chính là người đại diện nữ kia, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa. Cô ấy đập lên bàn một cái rồi lên án anh: "Anh có thể yên phận đừng thả thính bọn họ nữa được không?"

Âu Nhược Trần nhíu mày, cặp mắt hoa đào mê người kia liếc Lâm Thanh: "Không thể, bởi vì tính hướng của tôi rất bình thường." Ý anh là thả thính không phải lỗi của anh, ai bảo những người được mời đến đều là phụ nữ chứ. Một người đàn ông có xu hướng tính dục bình thường như anh thì tất nhiên sẽ có những phản ứng bình thường.

Lâm Thanh cười mỉa nói: "Rốt cuộc là anh đang muốn thế nào đây?"

Nói thật, Lâm Thanh làm người đại diện cũng được hai mươi năm rồi, không phải là cô ấy chưa từng gặp nghệ sĩ nào khó tính nhưng cô ấy lại chưa bao giờ gặp một nghệ sĩ khó tính đến mức này. Những chi tiết nhỏ khác thì không nói, chỉ có việc mời trợ lý đi theo thôi. Từ lúc trợ lý cũ đi theo anh bị cho nghỉ việc thì anh giống như chú chó Husky bỗng nhiên được thả khỏi dây xích sau một thời gian dài bị nhốt, đặc biệt là anh ta còn rất thích tác oai tác quái nữa.

Âu Nhược Trần anh không cần một trợ lý nam, nói cái gì mà dị tính luyến ái nên khác giới sẽ hút còn đồng giới sẽ đẩy? Hơn nữa đưa trợ lý nam theo sẽ ảnh hưởng đến công việc quay phim của anh. Thế nên Lâm Thanh chỉ có thể mời trợ lý nữ cho anh, trợ lý nữ này không những phải có vẻ ngoài nghiêm chỉnh, lý lịch trong sạch mà còn thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, hơn nữa người đó bắt buộc không được là fan của anh… Ây, theo lời giải thích của người đàn ông nào đó, anh sợ nếu là fan của anh thì nhỡ một ngày nào đó người kia phát cuồng lên thì sao.

Nhưng mà vấn đề mấu chốt không phải là không tìm được một nữ trợ lý vừa đa năng vừa không phải là fan của ảnh đế Âu Nhược Trần, mà là con chó Husky thích tác oai tác quái – Nhược Trần anh cứ thích trêu người ta.

Cho dù trợ lý được tuyển có tính cách thế nào thì ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là một tuần, anh sẽ thả thính làm người đó rung động với anh, rồi sau đó anh sẽ ra vẻ nghiêm túc và chính nghĩa yêu cầu Lâm Thanh đuổi việc họ. Anh nói trợ lý đã làm trái với hợp đồng – anh có thể đừng vô lý vậy được không, chắc chắn người ra tay trước không phải những trợ lý đó mà là anh!

Mặc kệ thế nào, tóm lại sau khi đuổi việc tám trợ lý thì cho dù Lâm Thanh có là một trong số những người đại diện vàng tốt nhất cũng chịu không nổi con chó Husky này, cho nên mới tìm thẳng đến đây.

Nhưng mà…

"Không cần biết thế nào, dù sao thì trước khi tới đoàn phim thì cô cũng phải tìm được một trợ lý mới cho tôi, nếu không thì tôi sẽ không đi đâu."

Lâm Thanh hít một hơi thật sau, cô ấy tự nhắc mình không được nổi giận, nhất là tức giận với quả trứng vàng của công ty, đó chính là viên ngọc ôm trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan… Lâm Thanh ưỡn ngực, ngẩng đầu, mỉm cười và nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể: "Cậu chủ à, chắc chắn tôi sẽ tìm cho cậu một trợ lý trước khi đi mà."

Mặc kệ người thứ chín này có thể kiên trì bao lâu đi nữa, dù sao cũng không thể để tên tổ tông này bỏ gánh giữa chợ được! Phải biết rằng đó là bộ phim của đạo diễn nổi tiếng hàng đầu nha.

Lâm Thanh hành động rất nhanh, hôm sau đã dẫn một cô gái đến ngay cho Âu Nhược Trần.

Lúc này Âu Nhược Trần đang ở nhà nên không chú ý quá nhiều đến hình tượng của mình, anh tùy tiện mặc một bộ quần áo đơn giản rồi nằm dài ra trên ghế sô pha, hình như đang nói gì đó, mặt còn thể hiện đủ loại cảm xúc để phối hợp, bình thường còn hay tự nhiên bùng lên một phát, nhìn Âu Nhược Trần như vậy chẳng khác gì một tên bị bệnh thần kinh.

Lâm Thanh đã thấy nhiều nên không còn lạ nữa, cô ấy biết anh đang nghiên cứu kịch bản. Cô ấy quay sang cô gái phía sau rồi nhẹ nhàng giải thích, sau đó cô ấy lại đẩy cô về phía trước, đứng phía sau đặt hai tay mình lên vai cô, giới thiệu với Âu Nhược Trần: "Nhược Trần à, đây là trợ lý mới mà tôi tìm được cho anh, tên là Tô Thất Thất."

Âu Nhược Trần tiếp tục lẩm bẩm lời kịch trong miệng mình, sau đó anh thoát ra khỏi trạng thái "Điên cuồng" của mình, động tác đứng lên vô cùng thanh nhã, còn sửa sang lại quần áo hơi rối của mình một chút. Anh mỉm cười nói: "Tô Thất Thất? Chào em, anh là Âu Nhược Trần, rất vui khi được gặp em."

Âu Nhược Trần có thể "cưa đổ" nhiều nữ trợ lý xuất sắc như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.

Thứ đứng chịu mũi sào kia chính là khuôn mặt và giọng nói của anh. Điều kiện cơ bản của anh quá tốt, khuôn mặt kia đẹp đến nỗi khiến ông trời phải ganh ghét, giọng nói cũng vô cùng hay, chỉ có thể dùng mấy từ trong tiểu thuyết để miêu tả anh – "Giống như thần tiên" và "Trầm thấp đẹp đẽ như tiếng đàn vi-ô-lông".

Hơn nữa anh rất nổi tiếng và lại có tiền. Âu Nhược Trần ra mắt từ năm hai mươi tuổi, đi diễn đến nay chỉ mới năm năm thôi nhưng anh vừa đóng xong bộ phim điện ảnh đầu tiên thì đã được đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Tuy rằng lần đó không đoạt giải nhưng cũng đủ để chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của anh rất tốt, vài tác phẩm tiếp theo cũng không gây thất vọng. Năm thứ ba cùng lúc có hai tác phẩm được đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất và không còn nghi ngờ gì hơn, giải ảnh đế năm đó thuộc về anh… Trẻ trung, đẹp trai mà còn có tài, anh không nổi tiếng thì còn ai có thể nổi tiếng được nữa? Sự nổi tiếng và giải thưởng cũng mang đến cho anh không ít doanh thu và anh chính là người đứng đầu trong danh sách những ngôi sao giàu có nhất.

Với những điều kiện trên thì cho dù anh không thả thính ai thì cũng không thể ngăn người ta cố tình tới đây để tán tỉnh anh, đừng nói đến việc người này lại càng thích trêu chọc người khác.

Nhìn một cái hay là chào hỏi thôi nhưng anh vẫn nở một nụ cười thật đẹp trai, đôi mắt màu nâu ngấn nước sáng long lanh. Khi mà anh cứ nhìn người khác một cách chân thành và tha thiết như vậy, kèm theo đó là giọng nói vui vẻ khi hỏi thăm tình hình, bạn sẽ khó mà không bụm tim - Bởi vì tim sắp nhảy ra ngoài rồi!

Nhưng mà…

Lần này Âu Nhược Trần đã đá vào tấm sắt rồi!

Lúc trước những trợ lý được đưa đến dù có chán ghét Âu Nhược Trần thế nào đi chăng nữa thì trong lần gặp đầu tiên đều sẽ quỳ rạp dưới nụ cười nhã nhặn của anh, sau đó sẽ đỏ mặt thẹn thùng rồi tim đập loạn xạ các kiểu... Tóm lại đều sẽ bị anh thu phục được ngay.

Nhưng lần này lại không giống những lần trước, bởi vì trợ lý nhỏ mới tới vô cùng bình tĩnh. Cô không hề đỏ mặt và tim cũng không đập loạn xạ, vẻ mặt không hề thay đổi và giọng nói cũng rất bình tĩnh.

"Xin chào anh Âu, em là Tô Thất Thất, em cũng rất vui khi được gặp anh."

...

Ây da, sức chịu của cô gái mới đến tốt thật đó…

Nghĩ thế, Âu Nhược Trần quay sang quan sát trợ lý nhỏ mới tới, nhưng… Nhưng anh lại nhìn mà ngơ ngác.

Trợ lý nhỏ mới tới này thật sự rất… Đẹp đúng không?

Khuôn mặt của trợ lý rất nhỏ, nhỏ đến mức không to bằng bàn tay của anh, nhỏ thì nhỏ nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cô cũng rất tinh tế, đặc biệt là đôi mắt to tròn đen láy. Khi cô chớp mắt thì thật sự trông giống một chú mèo đang làm nũng vậy.

Mà dáng người của trợ lý nhỏ cũng nhỏ xinh như vậy, tay chân đều rất tinh xảo. Tuy trông cô nhỏ xinh như vậy nhưng nơi nào có nên có thịt thì vẫn nhiều thịt… Khụ khụ, nói tóm lại một câu, đây chính cô gái xinh xắn đáng yêu từ đầu tới chân.

Vì vậy lần này đến lượt Âu Nhược Trần không có sức chống cự với những thứ dễ thương phải tự ôm ngực mình.

Chịu đựng!

Anh là ảnh đế, nhất định phải chịu đựng.

Không thể chịu thua dễ dàng thế được!



Ảnh đế lớn Âu Nhược Trần ra vẻ bình tĩnh xoay người đi và không nhìn trợ lý nhỏ mới tới nữa, anh lại cầm kịch bản trên bàn rồi nói: "Tôi phải tiếp tục nghiên cứu kịch bản." Trông như: "Được rồi, không còn việc gì thì Lâm Thanh có thể đi được rồi đấy.

Lâm Thanh trợn mắt: "Tôi đi thật xa mang người đến cho anh mà ngay cả một ly nước anh cũng không cho tôi à?"

Âu Nhược Trần miễn cưỡng giương mắt lên: "A, không cho đấy." Mau đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi với cô bé dễ thương nữa!

Lâm Thanh: "…"

Sau đó, Lâm Thanh mới chịu rời đi.

Sau khi Lâm Thanh đi thì bầu không khí giữa Tô Thất Thất và Âu Nhược Trần rất im lặng, một người thì đứng im xem kịch bản còn một người thì đứng im tại chỗ không nhúc nhích gì.

Thật lâu sau, Âu Nhược Trần mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: "A, sao mà… Sao em cứ nhìn anh mãi thế?"

Tô Thất Thất vô cùng thẳng thắn nói: "Bởi vì anh đẹp đó."

Nói thì nói đi nhưng tại sao cô còn cố tình chớp mắt thêm hai cái cái, hàng mi dài chớp chớp làm tim phổi Âu Nhược Trần rối hết cả lên, anh không thể không ôm ngực mình thêm lần nữa.

Còn nữa, cô nhóc em đã cướp mất lời thoại của tôi rồi.

Âu Nhược Trần nắm một tay lại rồi đưa lên miệng khụ khụ hai tiếng và nói: "Khụ khụ, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?"

Tô Thất Thất nghe lời ngồi xuống đối diện anh, cô nhìn thẳng vào mắt Âu Nhược Trần: "Vâng ạ, giờ chúng ta nói về cái gì đây?"

Ánh mắt của Âu Nhược Trần chuyển động, nói: "Trước tiên thì em cứ nói về hoàn cảnh của em đi, ví dụ như về tuổi tác, gia đình, sở thích hay là bất cứ cái gì đó, anh nghĩ mình nên hiểu hơn về em."

Chà, nói về khách sáo này thì ảnh đế họ Âu kia đã dày công tôi luyện lâu lắm rồi đó nha ~

Tô Thất Thất mới tốt nghiệp đại học không lâu, nói cách khác, cô mới bước vào xã hội nên còn ngây thơ lắm, hoàn toàn không thể nhìn ra lòng dạ xấu xa của Âu Nhược Trần được. Cô ngoan ngoãn kể cho anh nghe hết toàn bộ mọi chuyện, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của mình.

Trợ lý nhỏ dễ thương này là một người vừa được sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ thành cô nhi. Từ nhỏ cô đã lớn lên ở cô nhi viện, tuy là cô nhi nhưng đã học rất xuất sắc từ khi còn nhỏ. Cô chỉ dựa vào những khoản trợ cấp ít ỏi, học bổng và làm parttime để nuôi sống bản thân đến lúc thi đại học, quả thật chính là điển hình cho một người chăm chỉ.

Cô cũng rất may mắn, vừa mới tốt nghiệp xong đã được một người chị kết nghĩa chăm sóc cô nhiều năm đề cử cô với Lâm Thanh. Tuy rằng làm trợ lý cho Âu Nhược Trần sẽ không làm được lâu nhưng anh không đánh mắng trợ lý, hơn nữa phí chia tay mỗi lần… À không, là phí bồi thường đều rất nhiều. Cho nên nếu không làm lâu được thì chấp nhận làm không lâu thôi, ít nhất cũng có tiền mà đúng không?

Âu Nhược Trần chống cằm, anh thật sự rất nghiêm túc nghe cô gái nhỏ nói chuyện, đợi đến khi người ta xong hết rồi thì đột nhiên đứng dậy và nói: "Chúng ta đi thôi, đến chỗ của em đi."

Tô Thất Thất ngơ ngác: "Vì sao vậy?"

Âu Nhược Trần nói một cách đường đường chính chính: "Giúp em chuyển đồ đến chứ sao nữa. Em là trợ lý của anh, chẳng lẽ em không ở với anh sao?"

Tô Thất Thất: Hơ hơ hơ?

Đại ca à, tám trợ lý trước của anh đâu ai sống chung với anh nhỉ?