Duyên Trời Tác Hợp

Quyển 3 - Chương 4

Chương 4: Đây là trợ lý khiến anh hài long nhất, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể rời đi

Bởi vì phải chuẩn bị bữa sáng cho Âu Nhược Trần nên Tô Thất Thất đã dậy từ sáng sớm. Cô sợ mình gây ra tiếng động quá lớn thì Hoàng Thi Tình sẽ tỉnh giấc nên cô cũng chỉ thay quần áo rồi ra khỏi phòng, không ngờ vừa ra tới cửa phòng thì cô đã bị một người khác kéo lại.

Là Âu Nhược Trần!

Âu Nhược Trần nhìn trái ngó phải giống đang đề phòng cái gì đó, anh đè thấp giọng rồi nói: "Đi theo anh."

Tô Thất Thất không hiểu gì: "Anh, em còn chưa rửa mặt ..."

Giọng của cô không nhỏ, Âu Nhược Trần hoảng sợ nên bịt kín miệng của cô rồi thì thầm m cảnh cáo bên tai cô: "Nói nhỏ thôi, chẳng lẽ em muốn làm người phụ nữ kia thức giấc hả?"

Người phụ nữ kia? Người phụ nữ nào cơ?

Chẳng lẽ là Hoàng Thi Tình sao?

Tô Thất Thất gạt tay anh ra, dưới sự cảnh cáo của anh cô không thể không hạ giọng "Anh nói chị Hoàng sao?"

Vẻ mặt Âu Nhược Trần như thế gặp phải kẻ thù truyền kiếp: "Chính là cô ta! Có phải tối hôm qua cô ta bắt nạt em không? Em nói ra đi, anh sẽ báo thù giúp em."

Rõ ràng là tên Âu Nhược Trần này quên uống thuốc rồi, Tô Thất Thất không còn chút kiên nhẫn nào, cô nghiêm túc giải thích với anh: "Chị Hoàng không có bắt nạt em, chị ấy tốt với em lắm. Còn nữa, hiệu quả cách âm của khách sạn này không tồi đâu, chỉ cần anh không đứng ở hành lang này hô to là người trong phòng không nghe được gì."

Âu Nhược Trần: "..."

"Không cần để ý đến những thứ đó nữa, chúng ta vào vấn đề chính đi." Âu Nhược Trần cười lạnh nói: "Đây đều là thủ đoạn của người phụ nữ đó, là thủ đoạn. Cô ta đối xử tốt với em như vậy là vì muốn mang em rời khỏi tôi đấy."

Tô Thất Thất: "..."

Tô Thất Thất xoay người bước đi, cô còn việc phải làm nên nhanh chóng chạy về phòng mình rửa mặt thì hơn.

Nhưng cô muốn chạy đi thì không có nghĩa là người đàn ông kia sẽ cho cô chạy. Âu Nhược Trần kéo Tô Thất Thất lại, đưa cô về phòng mình, sau đó đóng cửa phòng lại, ép cô gái nhỏ với dáng người nhỏ xinh vào cánh cửa: "Nói cho anh biết, em sẽ không rời khỏi anh đúng không?"

Trải qua chuyện tối hôm qua anh có cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt. Anh nhận ra được sẽ có lúc nào đó trợ lý nhỏ sẽ bị người khác cướp đi. Anh không cho phép chuyện này xảy ra, bởi vì, bởi vì... Bởi vì khó khăn lắm anh mới tìm được một trợ lý khiến anh hài lòng như vậy! Cho nên Tô Thất Thất tuyệt đốikhông được rời đi.

Tô Thất Thất thở dài, có thể để cô rửa mặt trước đã được không? Nhưng mà sau khi nhìn thấy trạng thái có vẻ như sắp nổi nóng của Âu Nhược Trần thì cô vẫn tạm thời bỏ qua chuyện rửa mặt đánh răng, cô đi trấn an Âu Nhược Trần: "Chị Hoàng chỉ nói giỡn thôi mà, chị ấy có trợ lý của mình rồi..."

"Không phải." Âu Nhược Trần càng bực mình hơn, anh thô lỗ cắt ngang lời của trợ lý nhỏ rồi khẽ quát: "Anh đang hỏi là em có bỏ anh đi không? Là em đó."

"Em không biết nữa." Tô Thất Thất vừa mở miệng nói câu không biết, điều đó làm Âu Nhược Trần rất tức giận, ngay lúc anh sắp bùng nổ rồi thì lại nghe cô nói: "Tôi không biết bởi vì vốn dĩ tôi biết là tôi chỉ làm trợ lý cho anh trong một thời gian rất ngắn. Trước đó tôi cũng không có dự định sau khi làm trợ lý thì tôi sẽ làm cái gì, nhưng bây giờ tôi lại do dự."

Tuy rằng câu này của Tô Thất Thất không đưa ra một đáp án xác định nhưng lại thành công giảm bớt cảm xúc của Âu Nhược Trần. Tuy rằng thời gian quen nhau rất ngắn nhưng anh lại biết cô gái nhỏ này nếu đã không muốn nói thật thì sẽ không nói gì cả, thế là anh không có cắt ngang lời cô mà còn nghiêm túc nghe cô nói nữa.

"Những người khác đều nói tính tình anh rất xấu, không dễ sống chung nhưng tôi lại không cảm thấy vậy. Tôi thấy anh tốt lắm, anh thật sự rất tốt."

Tô Thất Thất cảm thấy khi mình nói những lời này thì chắc chắn mình cũng chưa thật sự hiểu biết nhiều về con người Âu Nhược Trần nhưng rõ ràng anh là một người rất tốt. Cô mới bắt đầu công việc chưa được bao lâu mà anh đã giúp cô giải quyết vấn đề nơi ở, hai ngày trước còn cho cô ứng trước ba tháng tiền lương, sau khi đến phim trường anh còn đi chào hỏi những người xung quanh vì sợ họ bắt nạt cô... Tô Thất Thất chưa bao giờ có cảm giác thật sự muốn nói những câu này. Nếu cô có thể nói ra thì vào lúc người khác nói gì không tốt về anh, cô có thể làm chứng giúp anh rồi.

Một tràng khen ngợi này đã khiến Âu Nhược Trần bật cười, đương nhiên anh cũng biết bộ dạng chó cắn của mình như thế nào nhưng anh thật sự không ngờ trong mắt cô gái nhỏ này anh lại có lớn lao đến thế. Hiếm khi Âu Nhược Trần không ở trong trạng thái quay phim mà vẫn cảm nhận được thứ cảm giác tên là ngại ngùng. Anh che mặt mình, bởi vì anh cảm giác mặt mình đang nóng lên, nếu bị người khác nhìn thấy gương mặt đỏ choét của mình thì anh sẽ xấu hổ chết mất.

Sau đó, cái khiến cho anh đỏ mặt hơn mới tới đây.

"Trước đó em nói mình do dự, là bởi vì em muốn bỏ kế hoạch trước đó của mình để tiếp tục làm trợ lý cho anh. Làm trợ lý cho anh, em cảm thấy rất vui vẻ và nhẹ nhàng, em thật sự rất muốn được tiếp tục làm công việc này. Có thể anh sẽ muốn hỏi tại sao mà em lại có suy nghĩ này, thật ra thì có rất nhiều lý do. Ví dụ như tiền lương rất cao, em có thể ở nhà anh miễn phí, em có thể học được rất nhiều thứ khác nữa... Nhưng lý do quan trọng nhất đó chính là ở chung với anh thật sự rất vui vẻ."

Tô Thất Thất giương mắt nhìn Âu Nhược Trần, ánh mắt cô đầy chân thành, giọng nghe vô cùng thật lòng: "Anh Trần, em thật sự rất vui khi được quen anh."

Âu Nhược Trần ngây ngẩn cả người, đột nhiên anh đưa tay lên che mắt cô lại.

Tô Thất Thất lay tay anh một chút nhưng không có lay mạnh: "Anh định làm gì thế?"

Âu Nhược Trần tiếp tục che đôi mắt cô lại: "Đừng nhúc nhích, anh có câu này muốn nói."

Nói thì cứ nói thôi, sao phải che mắt cô làm gì? Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Tô Thất Thất nghe xong thì cô vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích. Một giây sau đó cô mới cảm giác được tai mình nóng hổi, một giọng nói trầm thấp và đẹp đẽ vang lên...

"Tô Thất Thất, em không cần đi, em cứ tiếp tục làm trợ lý của tôi đi, em muốn bao nhiêu tiền lương cũng được."

...

Hoàng Thi Tình nhìn thoáng qua Âu Nhược Trần, sau đó lại tiếp tục nhìn thoáng qua Tô Thất Thất, hết nhịn rồi lại nhẫn nhưng cuối cùng cô ấy cũng không nhịn nổi nữa bước đến bên cạnh Tô Thất Thất rồi cọ vào người cô, thì thầm hỏi han: "Cô và Âu Nhược Trần đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Thất Thất lắc đầu: "Không có mà."

"Chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó." Còn lâu Hoàng Thi Tình mới tin những lời này, giác quan thứ sáu nói cho cô ấybiết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Tô Thất Thất hơi không chịu được ánh mắt của cô ấy nên cô đành phải nhỏ giọng nói ra chuyện sáng nay Âu Nhược Trần đến tìm cô cho cô ấy nghe.

Hoàng Thi Tình nghe xong thì không nói gì thêm, nhưng sắc mặt cô ấy rất kì lạ.

Tô Thất Thất nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ quái: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hoàng Thi Tình lắc đầu: "Không có gì, không có gì."

Tô Thất Thất lại nhìn cô ấy, đang muốn tiếp tục hỏi nữa nhưng đúng lúc này Âu Nhược Trần lại kêu cô đi qua đó, thế là cô chỉ có thể từ bỏ ý định rồi lại chạy qua bên cạnh Âu Nhược Trần.

Tô Thất Thất đã rời đi rồi nên không biết sau khi cô đi thì Hoàng Thi Tình lại cười to.

Âu Nhược Trần chỉ vào Tô Thất Thất đang chạy đến bên người mình rồi nói: "Là cô ấy, cảnh này phải diễn với cô ấy thì tôi mới có cảm giác được."

Cảnh phim mà anh chỉ là cái đoạn nhớ lại mối tình đầu mà lúc trước hai người đã diễn ở nhà.

Đạo diễn có hơi khó xử: "Bối cảnh của mối tình đầu này là chị em sinh đôi với nữ chính nên không thể đổi vai diễn của mối tình đầu thành người khác diễn được."

Âu Nhược Trần vẫn ra vẻ lưu manh nói: "Tôi mặc kệ, dù sao thì mặt của tôi lúc nhìn Từ Nhu Nhu cũng chỉ đơ ra không khác gì lúc ngủ, mà cô ta còn không bằng Hoàng Thi Tình kia nữa."

Bộ phim này có tổng cộng ba cảnh giường chiếu, mỗi cảnh là của nam chính với một trong ba người phụ nữ của anh ta, trong đó thì cảnh với Hoàng Thi Tình đã quay xong rồi nhưng với Từ Nhu Nhu thì... Chỉ nhìn thôi thì cũng có thể hiểu tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa chịu quay.

Nhưng mà nói thật, thật sự không phải tất cả lỗi sai đều đến từ Âu Nhược Trần, bởi vì vốn dĩ anh đã không thích Từ Nhu Nhu rồi nhưng vì tinh thần chuyên nghiệp của mình, bởi vì quay phim nên cho dù ghê tởm như thế nào thì anh cũng đều đã làm, cái danh ảnh đế không phải cứ đẹp là lấy được đâu.

Mà Từ Nhu Nhu kia, ngoại trừ khuôn mặt ra thì cô ta còn gì nữa? Ở đoàn phim ba ngày thì cô ta kiếm chuyện hết hai ngày, cách vài ngày lại xin phép một lần. Hôm nay còn có cảnh quay của cô ta nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đến đoàn phim. Người khác có cảnh quay thì sẽ tới trước theo bảng giờ giấc, còn cô ta thì ngược lại, khiến cho toàn bộ tổ quay phim phải đi theo giờ giấc của cô ta.

Đây cũng là lần đầu tiên Âu Nhược Trần gặp một nghệ sĩ như vậy, anh không thể nhịn và cũng không muốn nhịn nữa, nếu không thì anh cũng sẽ không ăn nói khó nghe đến mức đó.

"Tên nhóc cậu nhập vai sâu quá rồi hả? Ăn nói có chừng mực thôi, đừng ra vẻ lưu manh như vậy." Đạo diễn xoay người khinh bỉ, ông cũng không muốn đâu, nhưng ai bảo người đứng phía sau lưng người ta là nhà đầu tư nha.

Hoàng Thi Tình cũng đi tới, có vẻ là do nghe nói bên này đã xảy ra chuyện gì đó, cô ấy nhìn xem chung quanh: "Sao vậy? Sao nữ chính còn chưa đến nữa?"

Âu Nhược Trần cười mỉa: "Cô ta? Biết đâu kỳ kinh nguyệt của cô ta lại tới rồi đấy. Cũng hay ghê, một tháng ba lần, mỗi lần đến năm ngày, sao cô ta chưa chết vì mất máu quá nhiều nhỉ?"

Những người khác vừa nghe xong thì đã "Phụt" một tiếng rồi cười khúc khích, Hoàng Thi Tình lại trực tiếp cười haha, ngay cả đạo diễn luôn nghiêm túc mà cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

Sau đó, bọn họ mới nhìn thấy Từ Nhu Nhu đang đứng cách đó không xa.

Những người khác cũng đã ngừng cười nhưng người khác sợ thì cũng không có nghĩa là Âu Nhược Trần và Hoàng Thi Tình cũng sợ cô ta, một người thì vẫn đang cười vui vẻ còn một người thì nhìn cô ta bằng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Từ Nhu Nhu cũng không dám giận, tuy rằng cô ta được nhà đầu tư lớn nhất nhét vào đây nhưng không có nghĩa là cô ta không kiêng nể gì mà đi đắc tội với tiền bối, hơn nữa là một tiền bối có lai lịch như Âu Nhược Trần, cho nên cô ta không dám nói gì mà còn phải tiến lên giải thích lí do mình đến muộn.

"Giọng điệu thì rất thành khẩn nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc, có phải cô đến trường chỉ để học l*иg tiếng chuyên nghiệp thôi không?" Âu Nhược Trần không bị lừa, giải thích cái quái gì? Thời gian lãng phí có thể lấy lại được sao?

Hoàng Thi Tình lại sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cô ấy vẫn cúi đầu không nhìn Từ Nhu Nhu mà nói với đạo diễn: "Không phải tên lưu manh này nói chỉ có cảm giác với Thất Thất của chúng ta sao? Vậy thì cứ để Thất Thất diễn đi, dù sao thì Thất Thất cũng có nhiều thời gian rảnh và còn rất chịu khó nữa, cho dù cô ấy không có thì chúng tôi cũng dạy được."

Mắt Âu Nhược Trần sáng lên, anh vui vẻ nói: "Ý kiến này không tồi đâu nhưng chuyện này một mình tôi dạy là đủ rồi, cô đi chỗ khác chơi đi. Còn nữa, đừng có nói Thất Thất của chúng ta, không phải của cô, đừng có nhận bậy bạ."

Đạo diễn há miệng thở dốc đang muốn nói gì đó thì đã có người mở miệng nói: "Sao lại như vậy được ạ? Dù sao Tô Thất Thất cũng chỉ là trợ lý mà thôi. Hai vị tiền bối không cần phải nói giỡn như thế đâu."

Người xen mồm vào không phải ai khác mà chính là Từ Nhu Nhu. Cô ta nghe bọn họ nói xong thì luống cuống, cô ta biết rõ rằng một khi họ thực sự muốn thay người thì sẽ đổi người khác thật. Cho dù cô ta có đem lại tiền tài cho đoàn phim nhưng có Âu Nhược Trần ở đây, sợ gì không tìm được nhà đầu tư tốt hơn l?