Đối với đàn chị Tô Hà này, nói thật, trong ấn tượng của Bạch Hiểu Vân, cô ấy là người rất bình thường, không có gì nổi bật, diện mạo nhiều nhất cũng chỉ được coi là dễ nhìn mà thôi, lại cùng với Đảng Lam như hình với bóng, cho tới hôm nay Bạch Hiểu Vân cũng không sao hiểu được, Đảng Lam và Tô Hà làm sao có thể trở thành bạn thân, hai người bất luận là vẻ bề ngoài, khí chất, gia thế, trình độ đều cách biệt một trời một vực.
Ở trường học của bọn họ, Đảng Lam hoàn toàn xứng đáng được gọi là hoa hậu giảng đường, hào quang của cô ấy đủ để cho các nữ sinh trong trường học bị lu mờ, Đảng Lam làm cho các nữ sinh trong trường phải ghen tị lại hâm mộ, nhưng Tô Hà thì. . . Bạch Hiểu Vân thực sự có chút xem thường cô gái này, nghĩ trường học vì cô mà bị mất thể diện cũng không có gì là quá đáng, đã không có chút lòng cầu tiến thì thôi, ở trong công ty ngay cả chút nổi bật cũng không có, bình thường Bạch Hiểu Vân cũng hoài nghi trước đây làm sao Tô Hà có thể thi đỗ vào trường.
Cô ta chờ Tô Hà tiến vào, nghĩ xem nên nói như thế nào cho thích hợp, dù sao cũng là bạn cùng trường, nên cũng có chút tình nghĩa, hơn nữa cô ta cũng không muốn bởi vì điều này mà đắc tội với Đảng Lam, với cách Đảng Lam bảo hộ cho Tô Hà, cô ta đã từng gặp qua, giống như gà mẹ che chở cho gà con vậy.
Ở trong lòng Tô Hà nghĩ ra vô số giả thiết, đi tới muốn mở miệng lại ấp úng không nói lên lời, Bạch Hiểu Vân lại mở lời trước: "Suy xét trên lập trường của công ty, Hội Đồng Quản Trị quyết định giảm biên chế, xét thấy biểu hiện mấy năm qua của chị có thể nói là không có gì nổi bật, công ty không cần một nhân viên như vậy."
Lời nói của Bạch Hiểu Vân không chút khách sáo, khiến Tô Hà muốn mở miệng nói chuyện lại bị nghẹn trong cổ họng, bất quá. . . Bạch Hiểu Vân đang nói lại chuyển sang ý khác: "Nếu chị có năng lực, hoặc là nói tôi quá mức nghiêm khắc, bản thân tôi rất vui cho chị một cơ hội."
Tô Hà sửng sốt, ngẩng đầu lên: "Cơ hội gì?”
Bạch Hiểu Vân xoay xoay chiếc bút trong tay nói: "Tôi nhận được tin tức nội bộ, năm nay chính quyền thành phố muốn thay đổi đồng phục một lần nữa, nếu chị có thể lấy được hợp đồng này, sẽ chứng minh được năng lực của chị, chị có hiểu được ý của tôi không?"
Tô Hà cho dù có ngốc đến đâu cũng hiểu được, đây là Bạch Hiểu Vân thay đổi biện pháp ép buộc mình, không gây chuyện, không sa thải, trực tiếp tìm đại một lý do. Muốn có đơn đặt hàng của chính phủ, thì phải có một con đường nội bộ nhất định, cô không có người quen biết, trực tiếp đi làm, thì xác suất thành công gần như bằng không.
Cô cơ bản là không có tư liệu gì, đứng ở cửa chính của Tòa thị chính, ngẩng đầu nhìn, thậm chí quản lý bộ phận này là ai cô cũng không biết, bị vây trong trạng thái mờ mịt, còn muốn cô thảo luận công việc, quả thực là có chút không tưởng tượng được.
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm số di động của Tôn Hải, do dự trong chốc lát mới ấn nút gọi đi. Tâm tình Tôn Hải đang tốt lắm, ngày hôm qua sau khi cùng Tô Hà ăn bữa cơm, anh ta đối với Tô Hà càng ngày càng vừa lòng, tuy rằng cô không đủ xinh đẹp xuất sắc, công việc cũng không phải rất tốt, nhưng tính cách Tô Hà dịu dàng, hắn thực thích, cưới được người vợ như vậy, có thể đoán được về sau cuộc sống gia đình sẽ an ổn, thuận lợi.
Tâm tình của anh ta rất tốt, ngay cả đồng sự ở văn phòng cũng cảm giác được, đối diện với bàn anh ta là Tô Hồng, nhỏ hơn anh ta hai tuổi, cũng là cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình, lúc trước khi Tô Hồng vừa được chuyển tới, trưởng phòng còn cố gắng tác hợp hai người với nhau, Tôn Hải cũng có tâm tư, tích cực theo đuổi Tô Hồng một thời gian, Tô Hồng không vừa ý vóc dáng hơi thấp của Tôn Hải, tuy rằng không thành, nhưng giữa hai người trong lúc đó cũng có qua lại, cuối cùng cứ như vậy có chút mập mờ.
Cũng không biết Tô Hồng có tâm trạng gì, chính cô ta cũng không thích Tôn Hải, nhưng khi thấy Tôn Hải tìm đối tượng gặp mặt, lại có chút không được hài lòng, cố tình châm chọc anh ta vài câu. Chuyện Tôn Hải đi xem mắt Tô Hồng cũng biết, lúc này thấy mặt mày anh ta hồng hào, không khỏi có chút ghen tức dâng lên, rót ly nước tựa vào bình nước bên cạnh, chua chát mở miệng: "Tâm tình không tồi nha! Có vẻ lần này xem mặt rất có hiệu quả nhỉ, cô gái ấy làm công việc gì, xinh đẹp không?"
Tôn Hải liếc nhìn Tô Hồng một cái: "Tôi không chọn cô ấy vì công việc hay cái gì khác, tôi thích chính là tính cách dịu dàng hiền lành của cô ấy." Tôn Hải nói như vậy, trong mắt Tô Hồng, thật sự là vô cùng chướng mắt.
Tô Hồng ngồi vào ghế của mình, đặt ly trà trên bàn, cắn môi hờn dỗi, kỳ thật cô ta cũng không biết mình đang tức cái gì, cô ta chỉ chướng mắt Tôn Hải, ngại anh ta không có tiền đồ, khả năng cao không tới, thấp không xong, nhưng đến bây giờ cũng vẫn chưa tìm được người thích hợp. Ban đầu cô ta còn nghĩ, nếu thật sự không tìm được người tốt hơn, sẽ tiếp cận với Tôn Hải. Từ đầu đến cuối, cô ta cho rằng Tôn Hải có ý với cô ta, cho dù có đi xem mắt chắc cũng chẳng thành, không nghĩ rằng Tôn Hải lại nghe lời người lớn, trực tiếp đi xem mặt để kết hôn, chẳng phải khiến cô ta thành trò cười sao.
Tô Hồng càng nghĩ càng giận, Tôn Hải nhìn sắc mặt cô ta, trong lòng cảm thấy sảng khoái nói không nên lời, Tô Hồng tự cao tự đại, nghĩ rằng mình không có cô ta là không được, nên anh ta sẽ cho cô ta sáng mắt.
Di động vang lên một tiếng, anh ta lấy ra đã thấy ngắt máy, cuộc gọi đến là của Tô Hà, mắt anh ta sáng lên, mở cuộc gọi nhỡ lúc trước, Tô Hà vừa gọi điện thoại cho Tôn Hải liền thấy hối hận, bởi vậy điện thoại vừa vang một tiếng, đã bị cô cắt đứt, nhưng Tôn Hải lại gọi lại cho cô: "Tiểu Tô, em vừa gọi điện thoại cho anh à, có chuyện gì sao?"
Tô Hà nghĩ rằng công việc nhàm chán này của cô, nếu tìm Tôn Hải thật sự không thích hợp, hai người dù sao chỉ mới gặp mặt hai lần, hơn nữa Tôn Hải làm việc ở Ủy ban Khoa học và Công nghệ, cũng không liên quan đến việc mua sắm của Bộ Tài chính. Lúc này hắn gọi lại, Tô Hà chợt nhớ tới ngày hôm qua còn chưa trả lại tiền cho hắn, liền nói với hắn: "Ngày hôm qua cám ơn anh giúp em trả tiền, anh cho em xin số tài khoản ngân hàng, chút nữa em gửi tiền lại cho anh."
Tôn Hải có chút thất vọng: "Cũng không nhiều lắm, chúng ta phải rạch ròi như vậy làm gì?"
Tô Hà kiên trì: "Đó là quà sinh nhật tôi mua cho em trai, anh trả tiền có chút không thích hợp." Tôn Hải đành phải nói: "Cũng được, hi vọng lần sau anh có thể trực tiếp tặng quà sinh nhật." Lời nói này khá mờ ám, nhưng Tô Hà cũng không phản bác lại. Tôn Hải lại có chút tinh thần, lại nói tiếp: "Buổi tối nếu không có việc gì, cùng nhau ăn cơm được chứ?"
Lúc này, công việc đang trong tình trạng ăn bữa hôm lo bữa mai, Tô Hà thật sự không có tâm tình nói chuyện với Tôn Hải, nên đã uyển chuyển từ chối. Cúp điện thoại, Tôn Hải nghĩ, Tô Hà thật đúng là rụt rè, không nghĩ Tô Hồng thò đầu tới, liếc mắt nhìn điện thoại của anh ta một cái: "Đây là người phụ nữ dịu dàng, hiền lành mà anh nói à?”
Tôn Hải nở nụ cười, cũng không để ý đến cô ta, đi đến chỗ của mình bắt đầu thu thập tài liệu để một lát nữa đi họp, Tô Hồng bị mất mặt, cũng không muốn lên tiếng nữa, tự mình sinh hờn dỗi.
Tô Hà ngắt điện thoại di động, cố lấy dũng khí đi lên, hỏi nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ liếc mắt nhìn cô khó hiểu, việc này thuộc thẩm quyền của Bộ Tài Chính, cơ quan quản lý việc mua sắm của chính phủ, nhưng chuyện tốt như vậy đã sớm điều động nội bộ xong từ tám trăm năm trước rồi, chuyện này không cần là người trong ngành cũng biết, cô gái này đến hỏi việc này, có phải là phát sốt đến hồ đồ rồi hay không.
Nhân viên bảo vệ hai ba câu đã ứng phó xong và bảo Tô Hà ra ngoài, tuy rằng đã sớm biết kết quả, Tô Hà vẫn cảm thấy mình vô dụng. Cô ra ngoài Tòa thị chính ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, nghĩ mình có phải nên tìm một công việc khác hay không. Trước khi mẹ cô phát hiện ra, đi tìm công việc mới, có lẽ sẽ không cằn nhằn cô nữa.
Khi xe Đường Nhất Kiệt còn chưa tiến vào trụ sở cơ quan, liền thấy Tô Hà ngồi ở bên cạnh bồn hoa đăm chiêu ủ dột. Đường Nhất Kiệt đã tưởng tượng qua vô số lần tình huống gặp lại Tô Hà, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến tình huống như hiện tại, cô ngồi ở chỗ này, tóc như trước dùng dây thun buộc thành bím tóc đuôi ngựa, phần đuôi tóc bay bay trong gió, nhìn qua cùng hôm đó không hề có sự khác biệt.
Hơi cúi đầu nhìn dưới chân mình, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, Đường Nhất Kiệt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, vẫn giống y như trong trí nhớ của anh, trong chớp mắt đó, Đường Nhất Kiệt tưởng rằng anh đã quay trở về quá khứ, trở về thời trung học rực rỡ ánh mặt trời.
Tô Hà không biết mình ngồi đó bao lâu, cảm giác chân đã có chút tê mỏi, mới vội vàng đứng lên, cầm lấy cặp hồ sơ, vừa định đi đến trạm xe bus bên kia, không nghĩ lại bị người gọi lại, cô quay đầu, là nhân viên bảo vệ lúc nãy.
Vẻ mặt của nhân viên bảo vệ có chút kỳ lạ, nhưng tương đối khách khí, đi qua chỗ cô nói: "Tôi nhớ ra rồi, phụ trách ngành này là quản lý mua sắm vật dụng văn phòng, người phụ trách họ Vương, Chủ nhiệm Vương, cô đi lên tìm cô ấy hỏi một chút đi, lầu 12, bên trái phòng thứ ba."
Tô Hà sững sờ một lúc lâu, mới trở lại chỗ vừa đến, dựa theo lời nhân viên bảo vệ thong thả đi vào, nhìn cô đi vào, nhân viên bảo vệ nhức đầu, than thở một câu: "Thật là, quen biết chủ nhiệm Đường mà không chịu nói sớm, nhưng chủ nhiệm Đường cũng kỳ quái, sao không trực tiếp kêu cô ấy, còn dặn mình giúp cô ấy đi vào tìm Chủ nhiệm Vương."
Tô Hà từ thang máy đi lên, không phí chút sức lực nào tìm được căn phòng đó, cô đứng ở bên ngoài văn phòng, còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã được mở từ bên trong, đi ra là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, thấy cô thì quan sát từ trên xuống dưới một chút, rồi nở nụ cười hỏi cô: "Cô đến là để thảo luận việc mua sắm đồng phục?"
Tô Hà gật gật đầu, có chút mất tự nhiên nói: "Xin..Xin chào, tôi là Tô Hà, nghe nói Tòa thị chính muốn mua sắm đồng phục mới, là muốn, là muốn. . ." Nói tới đây Tô Hà có chút xấu hổ, Vương Mai, chủ nhiệm Vương liền thở dài trong lòng, đến đây là để thảo luận việc mua sắm, ngay cả câu nói hoàn chỉnh cũng không nói rõ ràng được, nhưng người ta chính là có bản lĩnh, có thể thông qua Chủ nhiệm Đường tìm biện pháp.
Đường Nhất Kiệt làm ở văn phòng chủ nhiệm của Ban Tổ chức thành phố, là cán bộ nguồn, mới 26 tuổi liền trở thành Phó ủy viên, đương nhiên cùng bối cảnh của anh không phải không có quan hệ, nhưng năng lực của Chủ nhiệm Đường cũng không phải là không có, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chủ nhiệm Đường ở Ban Tổ chức thành phố đã hai năm, vẫn chưa từng thấy anh đi cửa sau, vị trước mắt này nhìn qua không giống một cô gái thu hút, cùng Chủ nhiệm Đường rốt cuộc có mối quan hệ gì, chẳng lẽ là em họ? Hoặc là người nào đó quan trọng hơn thân thích, tóm lại không thể sơ suất, tuy rằng nếu hợp tác với cô ta, có thể sẽ tổn thất không nhỏ, nhưng Chủ nhiệm Đường đã lên tiếng, cô coi như lĩnh hội được, bởi vậy tương đối nhiệt tình dẫnTô Hà vào, lại pha trà mời nước, một mực nhận lời.
Tô Hà ra khỏi Tòa Thị Chính, cảm giác giống như là giấc mơ, chẳng lẽ bây giờ các doanh nghiệp đều dễ dàng làm việc như vậy.
Buổi tối Đảng Lam hẹn cô ăn cơm, vừa nghe giọng nói của cô ấy, Tô Hà biết ngay tâm tình của Đảng Lam không tốt, lại nói tiếp, thời gian vừa qua Đảng Lam có chút gì đó không thích hợp, nhìn cô ấy uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Tô Hà không khỏi có chút run rẩy sợ hãi, muốn ngăn cản lại ngăn cản không được, đành để mặc cho cô ấy uống. Nhưng nhất định không thể để cho cô ấy bị ngộ độc rượu.
Tô Hà đành phải tìm cớ từ phòng VIP chạy ra ngoài, trước tiên gọi điện thoại cho Diệp Tiêu, điện thoại kết nối, một giọng nữ cất lên: "Tìm ai?"
Tô Hà vội vàng cúp máy, xác nhận lại một lần mình không gọi sai số, mới gọi lại một lần nhưng điện thoại tắt máy.
Tô Hà cau mày nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Đảng Hồng Kỳ, Đảng Hồng Kỳ nói 10 phút nữa sẽ đến, Tô Hà mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đi về hướng toilet cuối hành lang.
Dì cả giữa trưa đến đây, trong chớp mắt, Tô Hà mới nhớ tới, mình đã quan hệ lại quên phải uống thuốc tránh thai, cũng may ông trời vẫn rất ưu ái cô. Nơi này là nhà hàng tư nhân nổi tiếng, giá cả đắt đỏ, trang hoàng đương nhiên cũng không kém, toilet cũng xa hoa. Tô Hà cúi đầu không nhìn đường, không ngờ còn chưa đi vào liền rơi vào trong vòng tay một người đàn ông.
Mạc Đông Dương bắt lấy cô, khóe miệng nhịn không được vểnh lên cao, khó chịu hai ngày, cuối cùng con thỏ nhỏ của anh cũng đã để anh vừa vặn bắt được, đây có tính là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công…..