Tô Hà theo bản năng ngẩng đầu lên, gần như ngay lập tức đã bị ánh mắt của đối phương bắt lấy. Đây là một đôi mắt như thế nào? Ánh sáng trên trần nhà tinh tế chiếu vào trong mắt anh, giống như những ngôi sao trong màn đêm tăm tối, mà anh liền như vậy bình tĩnh nhìn cô. Người đàn ông này rất hấp dẫn, đẹp trai lại khí khái, gương mặt ở dưới ánh đèn hiện ra rất rõ ràng, cũng giống y như con người anh, hiện rõ một loại cường ngạnh, cứng rắn. Mà người đàn ông này đang lấy một loại tư thái không thể cự tuyệt để nắm lấy cô.
Chỉ trong chớp mắt đó, Tô Hà thậm chí cảm thấy, mình là một con mồi mà anh bắt được, chẳng qua loại cảm giác này chợt lóe lên như có như không. Bởi vì, cô cũng nhận ra người đàn ông này là Mạc Đông Dương, nhân vật có danh tiếng lẫy lừng. Tập đoàn Đông Dương của anh, sớm là truyền kỳ ở thành phố H, cũng giống như anh, vĩnh viễn đứng ở trên đỉnh cao Kim tự tháp, khiến cho mọi người ngưỡng vọng.
Tô Hà có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ rơi vào trong lòng anh trong tình huống lúng túng như vậy. Cô vội vàng đứng vững: "Ôi, ôi, thực xin lỗi. . ." Mạc Đông Dương thật không muốn buông tay, trên thực tế, theo tâm tư của anh, thì anh hận không thể trực tiếp đem con thỏ nhỏ đặt dưới thân nuốt vào trong bụng, bởi vì con thỏ nhỏ này nhìn qua so với buổi tối ngày hôm kia trông càng ngon miệng hơn.
Ánh mắt Mạc Đông Dương lướt qua bím tóc đuôi ngựa buộc trên cao của cô, cách trang điểm như thế này càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Cô dựa sát ở trong lòng anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng nhỏ xinh hồng nhuận, trơn bóng, trợn mắt nhìn anh, nhưng trong ánh nhìn đó, dường như có chút hỗn độn, lại có chút né tránh. Mà lý do khiến Mạc Đông Dương buông cô ra là trong mắt cô không che dấu chút nào xa lạ.
Có lẽ cô nhận ra anh là ai, nhưng nét xa lạ trong ánh mắt cô, vẫn làm Mạc Đông Dương cực kỳ khó chịu, Mạc Đông Dương nhíu mày, từ trong mắt bé thỏ nhỏ, Mạc Đông Dương không tìm thấy một chút dấu vết khả nghi, giống như đêm hôm đó là anh tự mình tình nguyện nằm thấy một giấc mộng xuân. Nhưng cô ở trong lòng anh rõ ràng như thế, mặc dù ngăn cách bởi lớp quần áo, anh cũng có thể cảm giác được xúc cảm tinh tế trong trí nhớ khi chạm vào cô.
Nhớ tới cô khi ở trên giường nhiệt tình lại có tư thái động lòng người, Mạc Đông Dương chợt thấy dưới hạ thân có chút sưng phồng, căng cứng, lúc này tự nhiên lại có phản ứng sinh lý như vậy, làm ánh mắt anh tối sầm lại, nhưng cũng không thể không buông cô ra.
Nếu như bé thỏ nhỏ đang diễn trò với anh, thì kỹ năng của cô khá tuyệt vời, ít nhất một lần nữa cô lại thành công khơi dậy ham muốn ăn cô của anh. Mạc Đông Dương đã sớm qua thời thiếu niên vội vã, mất kiên nhẫn, nếu là ở hai mươi năm trước, có lẽ anh sẽ trực tiếp đè cô luôn trên tường cũng chưa biết chừng, mà hiện tại anh sẽ không làm chuyện không biết tốt xấu như vậy, cùng bé thỏ nhỏ chơi đùa cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Nghĩ đến điều này, khóe môi Mạc Đông Dương hơi hơi gợi lên một độ cong: "Không sao."
Sau đó hơi có chút không muốn buông cô ra. Anh vừa buông tay, Tô Hà xấu hổ một chút thoáng cái liền đi vào bên trong. Vì bối rối nên cô không phân biệt được phương hướng, tiến vào toilet nam, Mạc Đông Dương nhìn cô hoảng loạn đi vào lại vội vàng chạy sang bên kia, nhịn không được bật cười nhẹ một tiếng, thật đúng là bé thỏ nhỏ hồ đồ.
Tô Hà cảm thấy, mình có thể trực tiếp đi tìm cái chết, sống đến 26 năm, hôm nay là ngày cô xấu hổ nhất, hơn nữa lại còn trước mặt Mạc Đông Dương, rất dọa người, rất mất mặt rồi. . .
Cô ngồi trên bồn cầu, tay ôm mặt lại, mặt cô cực kì nóng, không khác gì phát sốt, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại, bởi vì bụng bắt đầu đau rồi.
Cho tới nay, Tô Hà đều bị đau bụng kinh, hàng tháng khi dì cả đến, một hai ngày đầu cô đều dựa vào thuốc giảm đau để chống đỡ. Lần này, bởi vì dì cả đến trước vài ngày, cô còn chưa kịp đi mua thuốc, đã bị Đảng Lam gọi qua đây. Lúc ấy cô không có cảm giác đau quá nhiều, chỉ là bụng có một chút căng trứng không thoải mái, nhưng bây giờ lại bắt đầu đau rồi.
Tuy rằng còn có thể chịu được, nhưng Tô Hà biết mình phải đi ra ngoài mua thuốc, bằng không tối nay chắc chắn sẽ ngủ không ngon. Cô ở toilet bần thần nửa ngày mới đi ra ngoài. Vốn cô còn có chút do dự, trước khi ra ngoài còn cố ý dò xét thăm dò, nhìn xem bên ngoài có người hay không, sau đó cô cảm thấy hành động của mình rất buồn cười, Mạc Đông Dương là ai chứ, vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ, anh làm sao còn nhàm chán đến mức canh giữ ở bên ngoài để xem tình trạng khó xử của cô.
Tô Hà từ toilet đi ra, di động liền vang lên một tiếng báo có tin nhắn đến, cô lấy ra nhìn nhìn, là Đảng Hồng Kỳ nhắn tới: "Anh đưa Lam Lam đi rồi."
Tô Hà thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn đồng hồ, từ đầu đến cuối không quá 10 phút, cũng không biết Đảng Hồng Kỳ sao lại có thể tới nhanh như thế.
Lúc Tô Hà gọi cho Hồng Kỳ, anh đang ở gần đây, kỳ thật cho dù không ở gần đây, anh cũng sẽ chạy tới. Trong sinh mệnh của Hồng Kỳ, Đảng Lam lúc nào cũng luôn được xếp ở vị trí đầu tiên.
Năm Đảng Hồng Kỳ mười bốn tuổi được đưa vào ở trong đại viện, khi đó cha anh bận công việc, quanh năm suốt tháng không thấy mặt, sau này anh mới biết được, cha anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác, ngôi nhà này đã từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa.
Thời điểm cha mẹ ly hôn, cha anh từng hỏi anh ở với ai, lúc ấy Hồng Kỳ không chút do dự lựa chọn theo mẹ, thậm chí lúc mẹ tái giá với Đảng Thịnh, anh cũng lựa chọn đổi họ theo cha dượng, chuyện này từng khiến cho cha vàông nội vô cùng bất mãn và phản đối. Nhưng anh lúc ấy chính là muốn trở thành người của Đảng gia, anh thực yêu quý cha dượng, thậm chí tình cảm còn có chút nhiều hơn so với người cha thân sinh của anh.
Đảng Thịnh rất bận rộn, là chủ tịch của Đảng thị, ông nắm trong tay đời sống của hơn vạn con người, cũng giống như cha anh, nhưng ông lại cho mẹ anh một cuộc sống ổn định không âu lo.
Hồng Kỳ nhìn ra được, cha dượng là thật tâm yêu thương mẹ anh, mãi đến sau này Hồng Kỳ mới gián tiếp biết được, thì ra cha dượng đã yêu thương mẹ từ rất lâu rồi, còn mẹ anh thì không biết từ khi nào.
Trong mắt Hồng Kỳ, cha dượng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, khi mẹ anh còn đang hạnh phúc ông không hề làm phiền chỉ lặng lẽ dõi theo. Về sau khi mẹ anh gặp thất bại trong hôn nhân, ông mới đứng ra bảo vệ bà trong vòng tay, vì bà mà che gió che mưa. Như vậy Đảng Thịnh so với cha anh càng giống một người đàn ông khí khái hơn.
Hồng Kỳ đi theo mẹ tiến vào Đảng gia, ngày đầu tiên khi nhìn thấy Đảng Lam anh liềnmuốn che chở cô, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên ngày đó. Đảng Lam lúc ấy mới mười tuổi, còn đang học lớp 4, theo bản năng bài xích đối với phái nữ ngoài mẹ mình ra, còn đối với anh là con riêng của bà cũng có thái độ thù địch.
Mặc dù như thế, Đảng Hồng Kỳ vẫn luôn cảm thấy, Đảng Lam là cô gái xinh đẹp nhất mà anh đã gặp. Cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời, mái tóc đen sáng bóng buông xuống trên vai, bên cạnh còn có một chiếc kẹp tóc hình con chuồn chuồn, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng giống như những trái táo trong giỏ trái cây trên mặt bàn thủy tinh, nhưng trong mắt cô rõ ràng có chút phòng bị.
Chú Đảng nói với cô: "Về sau đây là mẹ con, đây là anh trai con, mau gọi mẹ đi."
Cô gái nhỏ cắn cắn môi, bỗng nhiên hô to: "Cô ấy mới không phải mẹ con, mẹ con đã sớm chết rồi, con cũng không có anh trai, con ghét cha."
Bỏ lại những câu này, cô xoay người chạy đi ra ngoài, mẹ anh muốn đuổi theo, nhưng chú Đảng ngăn lại: "Con bé kia từ nhỏ không đã không có mẹ, được anh cưng chiều nên sinh hư, em đừng quá để ý, anh đi tìm con bé trở về."
Hồng Kỳ như bị ma xui quỷ khiến liền đứng ra: "Để con đi."
Biệt thự Đảng gia rất lớn, trọn ba tầng lầu chính, trước sau đều là vườn hoa, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cô bé cố tình lẩn trốn, cũng thật không dễ dàng tìm được.
Hồng Kỳ đi quanh vườn hoa tìm ba vòng mà không thấy người đâu, anh ngồi trên ghế đá, suy nghĩ về những nơi có thể tìm được cô, bỗng nhiên trên đầu rơi xuống rất nhiều cánh hoa anh đào.
Anh vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cô bé ngồi trên cành cây, thật không biết cô làm thế nào để trèo lên. Những cây cổ thụ ở Đảng gia tuy còn ít tuổi, nhưng đã phát triển cứng cáp và sum suê, đang là cuối mùa xuân, trên cây ngập tràn những bông hoa anh đào màu hồng phấn, mà trong lúc đó cô bé đang hoàn toàn an vị ở trên cây anh đào. Mái tóc đen, đôi mắt trong suốt, cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa mang theo chút trẻ con đang tràn ngập thất vọng.
Một khắc đó, Hồng Kỳ cảm thấy cô bé chính là tiểu tinh linh do hoa anh đào biến hóa thành, mà tại khoảnh khắc đó trong lòng anh có một hạt giống rơi xuống, nảy mầm, trưởng thành, bất tri bất giác trở thành một cây đại thụ ngút trời.
Thời điểm anh ý thức được thì cô bé đã hân hoan nhảy nhót ôm lấy anh nói: "Hồng Kỳ, em thích một người, em muốn theo đuổi anh ấy, anh ấy là của em."
Người kia chính là Diệp Tiêu, mà tâm tư của bản thân anh cứ lắng đọng lại như thế, kìm nén suốt tám năm.
Tám năm nay, anh cứ thế dõi theo cô ở bên cạnh một người đàn ông khác cười nói, ầm ĩ, phiền muộn, hạnh phúc, mà anh không hơn không kém chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Hôm nay Phan Nhạc còn nói với anh: "Cậu nói thử có phải là cậu quá vô dụng không, miếng thịt đã đến bên miệng còn để người ta đoạt đi, điều này không giống với Hồng Kỳ mà tôi biết, nếu là tôi, tôi sẽ cướp đoạt hoặc sẽ giành lấy."
Phan Nhạc là bạn thân của anh, đi theo con đường chính trị, rất thuận buồm xuôi gió, trước đó vài ngày đã đến thành phố H nhận chức, công việc rất bận rộn. Khó khăn lắm hôm nay mới có thời gian rảnh, Hồng Kỳ đặt tiệc rượu ở Kim Đỉnh, gọi mấy người bạn tới, cũng coi như giúp Phan Nhạc đón gió tẩy trần.
Mấy người bạn đi đến nơi này ăn tối cùng Phan Nhạc, vừa mới ngồi vào bàn chơi mạt chược, ai ngờ một vòng còn chưa đánh xong, Đảng Hồng Kỳ nhận điện thoại, đứng lên muốn đi, Phan Nhạc làm sao có thể để anh đi, liền giữ lấy anh nói: "Không đưa ra cho bạn một lý do, thì đừng nghĩ có thể đi ra khỏi cửa."
Đảng Hồng Kỳ chỉ thản nhiên phun ra một câu: "Lam Lam uống rượu, tôi phải đi đón cô ấy."
Phan Nhạc liền hoàn toàn không có gì để nói, cho đến khi Đảng Hồng Kỳ đi rồi, Phan nhạc còn than: "Đây là oan nghiệt."
Có phải là oan nghiệt hay không, Hồng Kỳ không biết, anh chỉ biết, vừa nghe nói đến hai chữ Đảng Lam thì tám con ngựa cũng không thể giữ được chân anh.
Khi Đảng Hồng Kỳ đến, Đảng Lam đã uống đến rối tinh rối mù, uống rượu say nhưng Đảng Lam một chút cũng không náo loạn, thật biết điều, cuộn mình ở trên sô pha, từ từ nhắm hai mắt, giống như đang ngủ. Nhưng đôi mắt có chút quầng thâm, dường như vài ngày qua không ngủ đủ giấc, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Nhìn Đảng Lam tiều tụy như vậy làm Hồng Kỳ đau lòng không thôi. Hồng Kỳ gửi cho Tô Hà một tin nhắn, sau đó cởϊ áσ gió của mình ra, khoác vào cho cô rồi ôm cô đi. Đảng Lam mơ hồ mở mắt ra thấy là anh, cánh tay tự nhiên vòng qua cổ anh, than thở một câu: "Hồng Kỳ anh đã đến rồi, vẫn là anh tốt nhất, tốt nhất. . . ." Đầu ngả lên trên bả vai anh, tùy ý để anh bế đi ra ngoài.
Đến bên cạnh xe, Hồng Kỳ mở chỗ ngồi phía sau ra muốn đặt cô vào, ai ngờ Đảng Lam sống chết ôm lấy cổ của anh không buông tay, Hồng Kỳ không có cách nào khác, đành phải ôm cô, gọi điện thoại tìm người lái xe hộ.
Hồng Kỳ vốn muốn chở cô về nhà, nhưng đến dưới lầu, Đảng Lam lại ầm ĩ không chịu đi lên, Hồng Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, đành ôm cô trở về chỗ ở của mình.
Đảng Lam cũng không phải lần đầu đến khu nhà này của Hồng Kỳ, đây là món quà Đảng Thịnh tặng cho Hồng Kỳ khi anh thi đỗ đại học, lúc trước khi sửa sang lại, anh liền để cho Đảng Lam một phòng.
Lúc Đảng Lam lên cấp 3, hầu như đều ở nơi này. Sau khi Đảng Lam thi lên đại học, yêu Diệp Tiêu, mới chuyển ra ngoài. Hồng Kỳ thì ra nước ngoài du học, sau khi trở về tiến vào Đảng thị.
Ông nội tặng, cha tặng, cha dượng cho . . . . . . Nay, bất động sản trên danh nghĩa của Hồng Kỳ nhiều không kể xiết, nhưng anh vẫn ở lại căn nhà này, hơn nữa vẫn duy trì trang hoàng như lúc ban đầu, thậm chí cả mùi hương cũng vậy. Bởi vậy, khi Đảng Lam tỉnh lại, cô hoảng hốt nghĩ rằng thời gian đã đảo ngược trở về trước kia. . . . . .