Lúc Tô Hà bước vào cửa vừa đúng mười giờ, bố dượng đã đi ngủ, không còn ở phòng khách, Tô Lỗi cũng không có ở đó, chỉ có mẹ cô là Chu Nguyệt Vân đang ngồi trên sô pha xem tivi, giống như đang đợi cô.
Thấy cô bước vào, Chu Nguyệt Vân hơi hơi nhíu mày: "Sao trễ như vậy mới trở về, gọi điện thoại con cũng không nghe, mẹ tưởng là con ngủ ở chỗ Đảng Lam, nên mẹ cho em con đi vào phòng con ôn tập, dù sao phòng khách cũng ồn ào không thể yên tĩnh học bài được. Tối nay con ngủ ở phòng khách đi, quan trọng là thành tích của em trai con không dễ dàng gì có được chuyển biến tốt, đừng làm ồn để nó còn ôn bài."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, Tô Hà đã sớm quen, trên cơ bản căn phòng của cô chủ yếu là em trai sử dụng. Tô Hà vâng một tiếng nói: "Di động con hết pin rồi." Đi qua kéo sô pha ra, Chu Nguyệt Vân từ trong phòng cô lấy ra chăn cùng áo ngủ, Tô Hà đi vào toilet tắm rửa, không gian vô cùng chật chội, bước vào một chút cũng đã cảm thấy muốn ngột thở, Tô Hà ở lại bên trong kỳ cọ nửa giờ, lúc đi ra phát hiện mẹ vẫn ngồi ở trên ghế sô pha: "Tiểu Hà, lại đây nói chuyện với mẹ."
Không có cách nào tránh đi được, Tô Hà bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, rồi lại không biết làm thế nào, đành đi qua và ngồi xuống, mẹ cô mở miệng liền nói những lời nhàm chán:
"Hôm nay Tiểu Tôn có gọi điện thoại không? Điều kiện của Tiểu Tôn tốt, không biết chừng có bao nhiêu người muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ta, tuy rằng cậu ta đối với con cũng có ấn tượng tốt, nhưng con cũng phải tích cực chủ động một chút, con gái có lúc không thể quá rụt rè, công việc của con nói thẳng ra cũng chỉ là hợp đồng lao động, có thể tìm được một người như Tiểu Tôn không dễ dàng gì, con cần phải nắm chắc."
Tô Hà bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ, năm nay con nhất định sẽ lấy chồng."
Chu Nguyệt Vân ước chừng ý thức được mình quá mức vội vàng, nhìn con gái muốn nói điều gì đó, lại cảm thấy dường như có cái gì mắc kẹt trong cổ họng, hơn nữa Chu Nguyệt Vân chợt phát hiện, không biết từ khi nào thì giữa hai mẹ con đã trở nên hờ hững và xa lạ, giờ đây con gái hồn nhiên nhanh nhẹn của bà cũng trở nên hướng nội, trầm mặc.
Chu Nguyệt Vân lặng im, thật lâu sau đứng lên: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy."
Đi được vài bước lại quay đầu nói một câu: "Tiểu Hà, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con." Ánh sáng của màn hình TV lập lòe chiếu trên khuôn mặt bà, trong nháy mắt như thế Tô Hà cảm thấy khuôn mặt mẹ có chút xa lạ.
Tô Hà tắt TV nằm ở trên sô pha, nhớ tới Tôn Hải, kỳ thật mẹ cô nói rất đúng, điều kiện của Tôn Hải đích thực là quá tốt so với cô. Hơn nữa, trừ bỏ việc dáng người anh ta hơi thấp một chút, đây cũng không tính là khuyết điểm lớn, dù sao nếu thật sự thập toàn thập mỹ, cũng sẽ không dựa vào việc xem mắt để tìm đối tượng, có nhà, có xe, có công việc, cô còn không thỏa mãn gì nữa. Tình yêu từ lâu đã là cái như có như không, thật khó khăn mới tìm được người trong mộng, cô nên sớm tỉnh lại, huống chi, tình yêu của cô vẫn luôn là tình đơn phương, thầm mến, thậm chí ngay cả dũng khí thổ lộ cô cũng không có.
Tô Hà cảm thấy, bản thân mình thật bất lực, cô nghĩ, nếu như mình có thể giống Đảng Lam thì tốt biết bao, khi học trung học Đảng Lam chính là thần tượng của cô, Đảng Lam luôn biết mình muốn cái gì, hơn nữa không hề có chút lay động cứ bình thản đối diện với mọi chuyện.
Kỳ thật là Tô Hà đã nghĩ sai, con người cho dù có kiên định bao nhiêu cũng có lúc hoang mang, do dự, bất lực lừa mình dối người, khoảng chừng mấy tháng trước, Đảng Lam phát hiện Diệp Tiêu có người khác, chuyện này đối với Đảng Lam luôn luôn kiêu hãnh mà nói, không khác gì sét đánh giữa trời quang. Đảng Lam chưa từng nghĩ tới Diệp Tiêu sẽ phản bội mình, bảy năm, họ ở cùng một chỗ bảy năm, bảy năm cô chờ đợi đến cuối cùng lại là kết quả như thế, chỉ trong phút chốc, Đảng Lam thậm chí còn có ý nghĩ muốn gϊếŧ chết Diệp Tiêu, khi tỉnh táo cô lại có chút nhát gan.
Đối với đoạn tình cảm bảy năm này, cô dĩ nhiên không muốn tan vỡ, mấy tháng này Đảng Lam sống vô cùng rối rắm, công ty cũng không đến, Diệp Tiêu ngược lại thật cao hứng, thật ra, trước đây Diệp Tiêu cũng đã đề nghị qua với cô, Diệp Tiêu có tính gia trưởng rất lớn, hắn hy vọng Đảng Lam là một người phụ nữ chỉ sống dựa vào hắn, sau đó dần dần trở thành hiền thê lương mẫu.
Đảng Lam không khỏi cười khổ, bản thân mình còn chưa đủ dựa vào hắn sao, bảy năm nay cô cũng chưa từng sống vì bản thân, cô tựa như một con bươm bướm, dũng cảm quên mình lao vào ngọn lửa tình yêu, cuối cùng bị thiêu đốt đến xương cốt cũng không còn, đó chính là kết quả tất yếu.
Cửa chính vang lên một tiếng chuông, Đảng Lam không hề quay đầu lại, chỉ là hơi liếc mắt nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ hướng hai giờ, theo tiếng bước chân, cô bị ôm vào một vòng tay quen thuộc, mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa xộc vào mũi cô.
Diệp Tiêu vây lấy cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Sao còn chưa ngủ, nhớ anh sao? Hử?" Nói xong cúi đầu hôn xuống, Đảng Lam quay đầu đi, nụ hôn của Diệp Tiêu rơi vào khoảng không, Đảng Lam cau mày giãy ra khỏi hắn.
Diệp Tiêu sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, đèn phòng khách không bật, có chút tối tăm, ngoài cửa sổ sát đất ánh đèn đường rực rỡ chiếu vào, rơi xuống trên khuôn mặt hắn những ánh sáng loang lổ, mái tóc ngắn được cắt tỉa cực kì cẩn thận rơi xuống bên tai, ánh sáng đó khiến hình dáng cô phi thường rõ nét, cằm cô hơi hơi nâng lên, tựa như lần đầu tiên khi Diệp Tiêu thấy cô. Cô đứng ở trước mặt hắn, ngẩng đầu nói với hắn: "Diệp Tiêu em muốn làm bạn gái của anh, anh có thể từ chối, nhưng cũng không thể ngăn cản em theo đuổi anh".
Ở trường học của bọn họ, Đảng Lam tương đối nổi tiếng, ngay từ đầu, có rất nhiều nam sinh coi cô là tình nhân trong mộng, cô xinh đẹp lại đa tài đa nghệ, cô có gia thế hiển hách mà người bình thường khó có thể với tới được, cô tùy tiện mua một đôi giày chơi bóng giá tiền tương đương với tiền sinh hoạt phí nửa năm của Diệp Tiêu, cô sáng ngời như thế, tựa như viên kim cương được bậc thầy tỉ mỉ mài giũa, mà Đảng Lam như thế lại nhìn trúng hắn, hắn cũng giống như các nam sinh khác vui mừng quá đỗi.
Sau khi vui mừng quá đỗi, Diệp Tiêu bị một loại cảm giác tự ti xen lẫn kiêu ngạo, không nắm bắt được, hắn bắt đầu rối rắm một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng vẫn là không thể kháng cự lại được sức hấp dẫn của Đảng Lam, hắn yêu Đảng Lam, điều này không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời, hắn cũng có chút hận cô, năm đó đứng ở trong phòng khách xa hoa nhà cô, bị cha cô không chút nể tình chất vấn: "Cậu có cái gì xứng đángmà muốn làm bạn trai của con gái tôi, dựa vào cái gì mà mang lại hạnh phúc cho nó”.
Diệp Tiêu suốt đời cũng không thể quên được khoảnh khắc bị lăng nhục đó.
Hắn biết bản thân mình hoàn toàn không thích cha Đảng Lam, thậm chí cho tới bây giờ, quy mô Lam Thiên đã tương đối khá, Đảng Thịnh vẫn chướng mắt hắn như trước, bởi vì khi so sánh với Đảng thị phồn thịnh, Lam Thiên ngay cả cái xưởng nhỏ đều không tính là gì, mà Đảng Lam là đại tiểu thư của Đảng Thịnh, vừa sinh ra đã được xem như cô công chúa trong tháp ngà, nhỏ bé như Lam Thiên tính là cái gì, còn có anh trai của Đảng Lam là Đảng Hồng Kỳ, mỗi lần thấy hắn, Diệp Tiêu đều không thoải mái từ trong ra ngoài, gã đàn ông đó trước mặt Đảng Lam là một người anh trai tốt, trong vạn người mới tìm được, còn đối xử với người khác lại rất lạnh lùng.
Thậm chí Diệp Tiêu cảm thấy được sự trào phúng cùng khinh miệt mình ở trong mắt hắn, Diệp Tiêu không thích, thậm chí chán ghét người Đảng gia, nhưng Đảng Lam luôn kỳ vọng hắn đi cùng cô tham gia các cuộc gặp gỡ cùng xã giao của Đảng gia. Ngay từ đầu hắn miễn cưỡng đến, càng về sau đều từ chối, nếu có thể, hắn hận không thể cả đời này đều không đi Đảng gia, không thấy người Đảng gia, mà Đảng Lam luôn tìm hết cớ này đến cớ khác bức bách hắn đi, đó cũng là chuyện Diệp Tiêu phản cảm nhất.
Mà đối với Đảng Lam, Diệp Tiêu vĩnh viễn cũng hạ không được quyết tâm, hắn yêu cô, hắn biết mình yêu cô, nhưng tình yêu vừa rối rắm lại mâu thuẫn, mà lúc này Đảng Lam đang bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt thâm u trong suốt, nhưng lại làm cho Diệp Tiêu có chút không dám nhìn thẳng, ánh mắt hắn hơi chút trốn tránh, giơ cánh tay nắm ở bên hông của cô:
"Sao vậy, chê ông xã em mùi rượu nhiều sao? Em cũng biết, hôm nay đàm phán chuyện đầu tư, tránh không được uống rượu, anh đi trước tắm rửa." Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên trán của cô, xoay người vào phòng ngủ.
Đảng Lam đứng yên một lát, buổi tối cuối xuân, nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh, từng đợt từng đợt rùng mình nhè nhẹ từ bốn phương támhướng tiến đến, có chút tê buốt, theo bản năng cô ôm lấy cánh tay, ánh mắt dừng bên ngoài cửa sổ, quan sát ở độ cao này, nhìn xuống bóng đêm của thành phố H vẫn rực rỡ như trước, đắm chìm trong bóng đêm như vậy, làm người ta không thể nghĩ đến những rối rắm ẩn giấu bên dưới vẻ ngăn nắp đó, tựa như chính mình.
Đảng Lam nghĩ tới vô số lần, có phải mình nên cho Diệp Tiêu cơ hội hay không, dù sao cũng đã bảy năm, cô còn có bao nhiêu cái bảy năm nữa đây, cô còn có bao nhiêu khí lực để đi yêu thêm một người đàn ông khác nữa đây, Đảng Lam vào phòng ngủ chính, cầm lấy bộ âu phục và áo khoác Diệp Tiêu để trên giường, di động nhấp nháy vài cái, cô lấy ra nhìn nhìn, là tin nhắn, cô hơi chút do dự mở ra, là một tin nhắn bằng giọng nói, đối phương tên là Đan Đan, cô ấn xuống một cái, bên trong truyền đến một giọng nói mềm mại: "Diệp Tiêu, anh về đến nhà chưa, Đan Đan nhớ anh rồi."
Đảng Lam ngầm cười khổ, chậm rãi bỏ di động lại vào trong túi Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu từ phòng tắm đi ra, Đảng Lam đã nằm nghiêng ở trên giường, đắp chăn giống như đang ngủ, Diệp Tiêu đặt khăn mặt sang một bên, cúi xuống muốn hôn cô, Đảng Lam lại đẩy ra: "Em đến tháng, trên người không thoải mái."
Diệp Tiêu chậm rãi buông cô ra, bỗng nhiên ý thức được hai người có lẽ đã sinh ra chút vấn đề, chẳng lẽ Đảng Lam đã biết cái gì, không, không có khả năng, nếu Đảng Lam biết, với tính cách của cô ấy, đã sớm cùng hắn ầm ĩ lên rồi.
Diệp Tiêu nghĩ, có phải mình nên sớm xử lý chuyện của Lâm Đan hay không, nghĩ đến điều này, Diệp Tiêu nghiêng người hôn lên trán Đảng Lam: "Lam Lam, anh yêu em."
Đảng Lam chợt thấy hết sức mỉa mai, hắn vừa rời khỏi thân thể của một người đàn bà khác, lại về đây ôm cô nói yêu cô, còn nói xúc động như thế, nếu không phải Đảng Lam thấy được tin nhắn kia, đoán chừng chính mình sẽ lại ngây ngốc tin là thật. Quả nhiên, chỉ số thông minh của con gái trong tình yêu sẽ đột nhiên giảm xuống đến mức âm. Trước kia chỉ cần Diệp Tiêu hôn cô, bọn họ đều cảm thấy rất hạnh phúc, mà hiện tại nằm ở bên cạnh hắn, Đảng Lam cảm thấy vô cùng ghê tởm, Đảng Lam nghĩ lúc nào thì mình lại chìm đắm đến mức này, thế nhưng lại có thể chịu được.
***
Ngày hôm sau, Tô Hà vừa vào công ty liền cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, xung quanh xì xào bàn tán to nhỏ, phòng tài vụ tràn ngập một bầu không khí khác thường, đối diện bàn Tô Hà là chị Từ, đã bốn mươi tuổi, con người chị rất tốt, thấy Tô Hà, chị giữ chặt cô thấp giọng nói: Em xem không thấy được thông báo phía dưới à, cháu gái của ông chủ, chính là Bạch Hiểu Vân được điều đến phòng tài vụ chúng ta, công ty năm nay lúc đầu là không khởi sắc, tuy rằng náo loạn việc giảm biên chế cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng lần này đánh giá muốn hành động thật, hơn nữa phòng tài vụ của chúng ta, người rảnh rỗi nhiều nhất, chỉ sợ cấp trên sẽ coi là mục tiêu giảm biên chế đầu tiên, nếu tin tức này chính xác, hai ta cần chuẩn bị sẵn sàng, em xem phòng tài vụ này có vài người, trừ em ra họ đều cùng ông chủ có quan hệ họ hàng, hai chúng ta là người dưng, nên đương nhiên sẽ là người hứng đạn đầu tiên."
Tô Hà chỉ cảm thấy đầu ong ong, phần công việc này đối với cô mà nói tuyệt đối không thể mất, nếu mất việc cô không biết về nhà như thế nào, đối mặt với mẹ cô như thế nào.
Trái tim của Tô Hà gần như muốn vọt đến cổ, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ báo thức trên tường, sống một ngày bằng một năm, cô nhìn Bạch Hiểu Vân vào văn phòng, nhìn chị Từ bị kêu đi vào, khi đi ra bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó là cô.
Tô Hà đi về phía trước, cô nghĩ, Bạch Hiểu Vân tốt xấu gì cũng là đàn em của mình, bình thường gặp mặt tuy chỉ là gật đầu, chưa nói qua bất kỳ câu nào, nếu như mình cùng cô ấy nói một chút nhân tình, có phải nên lợi dụng chút nhân tình này hay không, nhưng như vậy có phải là quá mức hèn mọn hay không?
Nghĩ đến điều này, cô lại không khỏi cười chua chát, hèn mọn hay tự tin gì đó, ở trên người cô nó là thứ quá mức xa xỉ, thật giống như vật phẩm xa xỉ bày trong tủ kính, còn cô chỉ có thể nhìn xem mà thôi.