Sau khi cơm rượu no say, Tô Văn Quân liền lăn ra ngủ, mấy ngày nay Cố Ảnh không chạm vào thuốc, cổ họng có hơi ngứa, xuống lầu vứt rác thuận tiện mua điếu thuốc.Lúc trở về đã là rạng sáng, lúc ấy liền gặp Giang Tự Châu ở thang máy.
Cố Ảnh phất tay chào hắn.
Giang Tự Châu nhìn điếu thuốc trên tay cô, nhíu mày nói: "Em nghiện?"
"Cũng tạm, lâu lâu mới hút."
"Anh nhớ rõ trước kia em không hút thuốc."
Cố Ảnh cười khẽ, "Cuộc sống không dễ dàng gì, áp lực vừa mới tốt nghiệp nên học được."
Giang Tự Châu trầm mặc.
Hắn vẫn nhớ như in từng dáng vẻ của Cố Ảnh. Từ trước đến nay cô chưa từng cười như vậy.
Thời điểm hắn làm bạn trai cô, hắn luôn lo lắng chăm sóc cô, buổi sáng mỗi ngày hắn còn làm cơm 3 bữa cho cô, hắn còn đổi thực đơn mỗi ngày để thay đổi khẩu vị cho cô.
Hắn chưa từng nghĩ tới, người con gái mảnh mai hắn nâng niu trong lòng bàn tay, dưới tình huống mấy năm nay hắn không quan tâm đã biến thành đóa hồng diễm lệ đầy gai.
Lần đầu gặp lại cô sau bao năm xa cách, hắn không thể không thừa nhận, không có hắn cô vẫn sống rất tốt.
Nhưng nhớ lại càng nhiều chi tiết, hắn càng cảm thấy đều là biếu hiện giả dối.
Hắn đã từng quen thuộc cô đến vậy, sao có thể không nhìn ra.
Tiếng thang máy vang lên, Cố Ảnh và hắn trước sau đi ra khỏi thang máy.
"Hắn không đối xử tốt với em sao?"
Giang Tự Châu nhẹ giọng hỏi.
Cố Ảnh biết hắn đang hỏi người "bạn trai" kia của cô.
"Không có."
Chung cư của Cố Ảnh không có ngách văn nên cô sợ nếu đi vào hút thuốc sẽ quấy rầy đến Tô Văn Quân, tính toán ở bên ngoài hút mấy điếu. Mở bao thuốc ra, thấy Giang Tự Châu không tính vào căn hộ của hắn, bèn hỏi lại, "Anh nhớ rõ trước kia em không hút thuốc?"
Cố Ảnh không nói chuyện, ánh mắt chuyên chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hiện giờ đã qua rạng sáng, khí lạnh bên ngoài cửa sổ xộc thẳng vào.
Sau một lúc lâu, Giang Tự Châu mở cửa nhưng vẫn không nhịn được nói, "Đừng hút ngoài này."
"Cũng sắp sáng rồi, không có gì đâu, lát nữa tôi mở cửa là bay đi hết." Cố Ảnh bỏ tay ra ngoài cửa sổ, nói, "Trong nhà tôi có người."
"Bạn trai em?"
Giang Tự Châu cảm thấy nhất định là sắc mặt của hắn không tốt lắm, nếu cô nói đúng vậy, có khả năng hắn sẽ kéo người ở trong kia ra đánh cho một trận.
Để bạn gái của mình sáng sớm đã ra cửa, để cô ấy ngoài hành lang đầy gió lạnh, còn... khiến cô ấy tùy tiện lên giường.
Sao cô có thể giao bản thân cho một tên đàn ông xấu xa không biết chăm sóc cho cô như vậy?
"Không phải, là nữ đồng nghiệp."
"Vậy em qua nhà anh."
Cố Ảnh nghe vậy vui vẻ nói, "Còn muốn thêm lần nữa?"
"Ai muốn thêm lần nữa với em, sáng mai anh phải ra ngoài đi diễn."
Giang Tự Châu cười không nổi.
Hắn khó có thể tưởng tượng được cô nói những lời này với những tên đàn ông khác, thân thể mẫn cảm của cô dưới thân hắn là thành quả do ai dạy dỗ thành?
Trước kia khi hắn hôn môi với cô cũng thật cẩn thận, hiện giờ cô lại coi việc làʍ t̠ìиɦ với người khác là chuyện nhẹ nhàng đến vậy.
Chỉ cần tượng tượng đến đây, khóe mắt đều đỏ lên, quay mặt mở cửa ra, "Vào đi, tiền thuốc lần trước em vẫn chưa trả."
Cố Ảnh ngồi bên bàn ăn, chuyển khoản cho hắn. Những loại thuốc hắn chọn đề là loại tốt, uống thuốc cũng không có tác dụng phụ, giảm nhiệt, giảm đau, Cố Ảnh chuyển tiền qua cho hắn chỉ cảm thấy đau túi nhịn không được lại sờ thuốc.
"Em muốn ăn khuya không?" Giang Tự Châu đã xuống bếp, nhô đầu ra hỏi cô.
"Không ăn."
Lúc hắn đi ra, bao thuốc thứ hai của Cố Ảnh đã sắp thấy đáy.
Hắn nấu cho bản thân một chén mì, lại đẩy một chén nhỏ đến trước mặt cô.
"Vứt đi." Không nhịn không được mà nói chen vào, "Ăn chút gì đó đi."
Cố Ảnh qua cơn nghiện rồi cũng không nghĩ gì nữa, bị ném thuốc cũng không tức giận, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Lúc trước Giang Tự Châu vì muốn cô ăn nhiều chút, sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, đã luyện cho mình một thân trù nghệ không tồi, hiện giờ xem ra lại có tiến bộ, Cố Ảnh không chút khách khí ăn sạch, đến nước cũng không chừa lại.
Dưới ánh đèn ấm áp, Giang Tự Châu cùng cô ăn mì, cuối cùng cũng tìm được dáng vẻ quen thuộc của cô.
Không sao, người khác không chăm sóc được cho cô, hắn sẽ khiến cô lại lần nữa ỷ vào hắn.
Cô sẽ là của hắn.