Cố Ảnh tiến lên vài bước thêm phương thức liên lạc với Bùi Phương Hoài, mùi cà phê trên cơ thể hắn bay tới, nghĩ đến hắn phải mặc cái áo sơ mi ướt nhem này chờ trợ lý không biết đến chừng nào mới đến, Cố Ảnh cũng cảm thấy cô quá vô ý rồi.Huống chi người ta cũng không có ái muội ám chỉ gì cả... Bá đạo tổng tài chơi qua nhiều nữ minh tinh như vậy, còn chưa chắc đã nhìn trúng mình.
Cố Ảnh dời tầm mắt, thấp giọng nói, "Bùi tông tôi thật sự không cố ý..."
"Ân, tôi biết."
Bùi Phương Hoài nhìn đến thái độ cô thay đổi, cười nói, "Đừng căng thẳng, thư ký Cố. Cứ coi như đang kết giao bằng hữu đi?"
Cố Ảnh thấy hắn không nhìn mình với ánh mắt ái muội nữ, cũng thoải mái hào phóng cười: "Đương nhiên rồi, đây là vinh hạnh của thôi, Bùi tổng."
Sau đó hắn liền đưa tay ra.
Cố Ảnh sửng sốt, ý thức được hắn muốn bắt tay mình, cũng vươn tay ra đáp lễ.
Sao cứ có cảm giác là lạ nhỉ?
Không đợi cô suy nghĩ, Bùi Phương Hoài liền rút tay về tránh người đi, mở cửa cho cô.
"Thư ký Cố, cô đi ra ngoài trước đi."
Cố Ảnh gật đầu nói, "Được, cảm ơn Bùi tổng."
Cô bước qua người hắn đi ra ngoài, đỉnh đầu truyền đến giọng nói mang ý cười của hắn, "Thư ký Cố, đã là bạn bè không thể vụиɠ ŧяộʍ xóa bạn nha."
Bùi Phương Hoài dựa vào cửa nhìn cô rời đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô nữa mới ngừng lại.
Trong đầu hắn nhảy ra hình ảnh cô cúi đầu gõ ghi chú, từ góc nhìn của hắn liền thấy khuôn mặt xinh đẹp, biểu cảm rối rắm của cô. Hắn đưa tay lên khẽ ngửi, bàn tay cô còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ, bàn tay cô mềm mại giống tưởng tượng của hắn, không biết những chỗ khác trên người có phải cũng mềm mại giống vậy không.
Hôm nay Chu Viễn về nhà, đương nhiên Cố Ảnh được nghỉ, ngồi trên xe gửi tin nhắn cho Tô Văn Quân nói cô muốn qua cùng ăn cơm.
Mới vừa đưa tiền cho Cố Hi, hôm nay lại còn phải đền áo sơ mi, Cố Ảnh tính toán những ngày sau phải sống thắt lưng buộc bụng rồi. Mua mấy nguyên liệu nấu ăn, rồi lại năn nỉ ỉ ôi Tô Văn Quân mang rượu đến.
Chu Viễn lái xe đưa cô đến dưới lầu, thấy cô ôm di động không ngừng nhắn tin, cũng không thèm nói chuyện với hắn khiến hắn bực cả mình.
Hoa ngôn xảo ngữ, dùng xong liền quăng.
Cố Ảnh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chung cư của mình, cất điện thoại, xách túi lên tính muốn đi xuống, "Cám ơn Chu tổng, tôi lên trước đây."
Chu Viễn không lên tiếng, Cố Ảnh mở cửa, nhưng cửa không mở.
Cửa xe bị hắn khóa lại.
"Chu tổng?"
Chu Viễn không vui, cũng không biết hắn không vui chuyện gì, càng không nói nên lời, chỉ rầu rĩ "ân" một tiếng.
"Anh còn có việc gì sao?"
Hắn đáp cụt lủn: "Không."
Không có việc gì nhưng anh không cho tôi xuống xe nha?
Cố Ảnh quay đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, nghĩ nghĩ bỗng nhiên liền hiểu ra.
"Chu tổng."
Cô gọi hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn, "Hử?"
Một cái hôn nhẹ nhàng dừng trên môi hắn.
"Tôi nói chuyện với chị Quân, không phải cố ý không để ý đến anh."
Đôi môi mềm mại, ngọt ngào này khiến hắn nguôi giận.
Chu Viễn nhẹ nhàng mυ'ŧ hôn cô, "Tôi về nhà, em có giận không?"
Cái này có chút khó trả lời.
Cố Ảnh biết hắn muốn nghe gì, cũng cảm thấy người đàn ông này thật đơn thuần, làm vài trận mà đã không giấu được chút tâm tư rồi.
Nói Cố Ảnh muốn đào mỏ hắn cũng được, thèm thân hình của hắn cũng được, Cố Ảnh tìm được cảm giác chinh phục trên người hắn, có sắc dục, có tham lam, cô muốn kéo Chu Viễn xuống vũng bùn hồng trần, cũng đồng thời đền hắn cơ thể cô, nhiệt tình, cùng hắn trầm mê.
Đây là công bằng.
Thật lâu sau cô vẫn không đáp, Chu Viễn chỉ tưởng cô ngượng ngùng, nghiêng đầu biến nụ hôn khẽ của cô thành hôn sâu.
Cố Ảnh thuận theo mà hé miệng, thậm chí chủ động câu lấy lưỡi hắn, đổi lại hắn thâm nhập ngày càng sâu. Cốn cánh môi phủ lên nhau, Cố Ảnh liền dùng tay khẽ che miệng hắn lại, "Chu tổng, ngày mai gặp."
Tình ái từ trước đến nay khó phân biệt, kim chủ có vài phần tình ý cũng không phải chuyện xấu.
Cố Ảnh ở đảo bếp xắt ray, Tô Văn Quân vừa vào cửa đã lười biếng ngã nhào lên sô pha, mấy bình rượu vang đỏ đặt cạnh chân cô ấy.
"Cho nên em thật sự thêm phương thức liên lạc của Bùi tổng?"
"Trọng điểm không phải là em đền ba vạn cho hắn sao?"
"Hắn có thể để em trực tiếp tìm trợ lý của hắn mà, còn muốn thêm phương thức liên lạc với hắn, có điều ẩn giấu."
Tô Văn Quân tiếc hận nói, "Đáng tiếc, nếu em không có bạn trai, chị nghĩ em thật sự có thể thử. Gần đây chị đang chạy dự án với công ty của hắn, Bùi tổng thật sự là người có nhan sắc lại nhiều tiền, khó trách hắn là đối tượng được nửa cái giới giải trí này muốn lên giường."
"Nói đi cũng phải nói lại, khi nào em mới mời chị ăn cơm với tên bạn trai em vừa mới kết giao kia?"
"Vẫn còn đang tính toán." Cố Ảnh mỉm cười, bỏ lá cải vào trong rổ, xả nước rửa.
"A, còn tính toán gì nữa, chị còn chưa thấy mặt hắn đâu."
"Hắn không ở thành phố A." Cố Khải bật máy hút khói lên, bắt đầu xào rau.
Máy hút ói kêu ầm ầm, hai người nói chuyện phải lớn tiếng có hơi lao lực, Tô Văn Quân cũng không truy cứu nữa.
Ps: Mị tính set vip từ chương 26