Thị giác của Bùi Phương Hoài có thể nhìn rõ bên màn hình của Chu Viễn xuất hiện một đôi bàn tay trắng nõn, tinh tế, hắn bỏ ly trà xuống.Sau đó nghe thấy một giọng nói kiều nhu, "Chu tổng."
Bùi Phương Hoài gần như ngay lập tức nghe ra đây là giọng nói của Cố Ảnh, giọng nói vốn đã mềm ngọt cố ý lên cao khiến người khác cảm thấy mê hoặc không nói nên lời.
Bùi Phương Hoài đã từng nghe tiếng cô trên giường, biết cô có thể kêu đến tao lãng, nhịn không được tưởng tưởng cô gọi tên mình như vậy.
Thật là cả người tê dại.
Đôi tay kia thu về, màn hình máy tính Chu Viễn nháy mắt đối diện với mặt hắn, rõ ràng hắn đang mắt đi mày lại với đôi tay kia.
Tổng tài yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với thư ký, a, thật là biết cách chơi.
Bùi Phương Hoài nhìn ánh mắt liếc mắt đưa tình với cô thư ký nhỏ, ánh mắt lạnh xuống, không kiên nhẫn mà ho khẽ.Hẳn là cô đã ra ngoài, tầm mắt của Chu Viễn đối diên với màn hình tiếp tục thương lượng các hạng mục dự án với hắn.
Còn chưa nói được vài câu, Bùi Phương Hoài liền phát hiện sắc mặt của Chu Viễn thay đổi.
Người khác nhìn thấy Chu Viễn vô biểu tình, nhưng hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng Chu Viễn, hắn rất giỏi bắt giữ những biến hóa của Chu Viễn dù nhỏ nhất.
Cơ bắp hắn căng chặt, mí mắt giật giật, mày nhăn lại thành hình chữ xuyên.
Rõ ràng hắn đang nhẫn nại điều gì đó.
Chu Viễn biết hắn đang nhẫn nại gì, người phụ nữ kia thế nhưng thu hồi tay mò xuống dưới bàn, còn cách quần sờ lên dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Động tác của cô quá nhanh, hắn không kịp ngăn cản.
Làm bậy, đây là đang mở cuộc họp!
Chu Viễn không tính dung túng cho cô, tay trái duỗi ra muốn ngăn bàn tay đang tác loạn của cô lại.
Bàn tay trắng sứ của Cố Ảnh phút chốc đỏ hồng, cô chẳng những không thu liễm, ngược lại đôi tay càng không kiêng nể gì xoa mạnh lên dươиɠ ѵậŧ hắn.
Hắn bị cô đẩy tay ra, ở phương diện tìиɧ ɖu͙© luôn tràn đầy, từ chiều ngày hôm qua đến bây giờ cũng đã một ngày không được thỏa mãn, dươиɠ ѵậŧ còn bị xoa như vậy, nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Chu Viễn trước giờ chưa từng phóng đãng như vậy, mỗi ngày trong văn phòng không người làʍ t̠ìиɦ với cô đã là cực hạn của hắn. Đối mặt với một buổi hội nghị, mặc kệ cô muốn làm gì, Chu Viễn đều quyết tâm không để cô như ý.
Hắn dùng một tay bắt lấy hai cổ tay cô, mạnh mẽ kéo tay cô lên.
Cố Ảnh không tách ra được, liền dán người lên.
Mùa hè quần áo mỏng manh, hô hấp nóng bỏng của người phụ nữ phun lên dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn, hắn cắn răng mới không biến sắc.
Vậy mà còn chưa đủ, cô dùng mũi, môi, mặt mình cọ lên dươиɠ ѵậŧ hắn.
Dù cách quần tây nhưng hắn vẫn cảm nhận được làn da tinh tế mềm mại, trong đầu không tự chủ mà hiện lên hình ảnh phóng đãng chính hắn đã từng tự tay cảm nhận.
Cơ bắp của hắn nóng bừng như được ném vào lò than, hoàn toàn đốt lên dục hỏa dưới thân.
Cố Ảnh đối diện với hắn cảm nhận rõ ràng bàn tay kiềm chế hai tay cô đột nhiên dùng thêm lực đạo.
Chu Viễn nghe bào thuyết trình đối diện, còn đang ra sức đấu tranh, hắn ghìm lấy tay cô, nhấc tay ném đi chỗ khác.
Cố Ảnh bị lực đạo của hắn đẩy ngã, cô ngã xuống chân bàn, vang lên một tiếng to.
Chu Viễn nghe được tiếng động dưới bàn, nghĩ đến da thịt trắng nõn mọn màng của cô gần như ngay lập tức liền thấy hối hận.
Quả thật Cố Ảnh đau muốn chết, nhưng càng như vậy cô càng kích phát ra ý chí chiến đấu.
Phản kháng kịch liệt như vậy, đợi lát nữa cũng không nên thoải mái đến chủ động cầu thao nha, Chu tổng.
Nhân lúc hắn nhất thời mềm lòng, Cố Ảnh bò đến giữa hai chân hắn cơi thắt lưng ra, kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống, móc côn ŧᏂịŧ và hai trái trứng ra.
Bùi Phương Hoài nhận ra điểm không đúng, hắn nhìn chằm chằm biểu cảm nhẫn nại vì áp lực mà chuyển sang sung sướиɠ, lỗ tai nhạy bén bắt được đối diện truyền đến tiếng vang rất nhỏ, đáy lòng đã có suy đoán.
Từ trước đến nay Bùi Phương Hoài chơi cũng rất thoáng, nhưng vẫn chưa đến loại trình độ này.
Chuyện này không có khả năng là chủ ý của Chu Viễn, chỉ có thể là tiểu tao hóa giả dạng tiểu bạch thỏ trước mặt hắn mà thôi.
A. Thật tốt, đối với các loại ám chỉ của hắn thì không tình nguyện, hiện giờ lại cùng Chu Viễn tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hắn vắt chéo chân thay đổi dáng ngồi, đôi tay đặt xuống dưới bụng, không kìm được mà suy đoán hai người đối diện đã làm đến bước nào rồi.
Tư thế này, hẳn là cô dùng tay sóc cho Chu Viễn, hay là cô dùng miệng?
Mặc kệ là cái nào, đều khiến hắn cảm nhận được, cảm giác tức giận khi bị phụ nữ làm lơ.
Thật ra Cố Ảnh rất thuần thục chuyện tự mình an ủi, nhưng chuyện an ủi cho đàn ông quả thật có hơi chật vậy. Đôi tay cô nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đã căng cứng, không ngừng lên xuống loát động, có mồ hôi trong lòng bàn tay bôi trơn cũng thuận lợi phần nào.
Chu Viễn lại cảm nhận được địa phương trọng yếu của mình được đôi bàn tay phấn nộn kia nắm lấy, hắn rất khó chịu nhưng cô nhìn không hiểu phản ứng của hắn, chỉ khô cằn loát động, cũng không biết thế nào tăng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không biết thăm dò những điểm mẫn cảm, thay vì nói cô đang dập lửa chẳng bằng nói cô đang ôm củi đốt thêm lửa thì hơn.
Hắn muốn tự mình bắt lấy tay cô, muốn giáo huấn cô phải làm gì tiếp theo mới có thể khiến hắn thoải mái.
Tai trái nắm thành quyền đè ở trên bàn mới không chế được ý muốn dùng tay bắt lấy tay cô.
Chu Viễn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, dưới ánh mắt ý vị thâm trường của Bùi Phương Hoài che giấu xao động bản thân.