Thật sự quá mệt mỏi, không biết Cố Ảnh đã ngủ từ khi nào.Lúc tỉnh lại đã nằm trên giường hắn, Chu Viễn lại tiếp tục chôn dươиɠ ѵậŧ vào, động tác chọc vào rút ra ngày càng mạnh, mùi hương thuốc mỡ bay thoang thoảng trong không khí. Trên giường chăn còn chưa kéo hết ra, khăn lông ném ở một bên.
"Anh..."
"Vốn chỉ muốn lau hạ thân cho em, nhưng mà lau đến nơi đó, không nhịn được."
Chu Viễn vội vàng ăn ngực cô, giọng nói nɧu͙© ɖu͙© của hắn vang lên, "Nơi đó của em thật đáng yêu, dụ hoặc tôi, tôi vừa chạm vào em liền chảy nước."
Cho nên đây là do cô sai? Eo chân Cố Ảnh bủn rủn, đã tưởng tưởng đến viễn cảnh ngày mai không xuống giường được.
"Chu tổng, tôi thật sự rất mệt, ngày mai còn phải đi làm."
"Tôi chỉ làm một lần thôi." Chu Viễn có lòng tốt nói thêm, "Em ngủ trước đi."
Thế này thì ngủ thế nào.
Cố Ảnh mở to mắt nhìn chằm chằm ánh đèn đối diện cô, căn bản không thể loại bỏ cảm giác dị vật trong cơ thể đang ra vào. Cô thật đáng xấu hổ, ngoài miệng nói không cần, nhưng âʍ ɦộ bị hắn cắm lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ.
Cuối cùng vẫn thuận theo hắn.
Lúc cô còn hôn mê, có nghe được tiếng Chu Viễn tắm rửa cho mình, hắn qua sát hoa huyệt, lời nói ra có chút không hài lòng: "Mới ăn có một chút."
Cố Ảnh và Chu Viễn cùng nhau đến công ty, bọn họ cùng nhau đi thang máy chuyên dụng của tổng tài từ gara đi lên.
Cũng không chỉ vì đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài có thể tránh né tai mắt người khác, mà còn vì Cố Ảnh chỉ có thể đứng tựa vào hắn mới không khuỵu xuống.
Chân mềm nhũn, bên trong hoa huyệt còn cắm một cây gậy.
Đó là chuyện sáng sớm hôm nay.
Cố Ảnh dậy trễ phát hiện hắn đã tắm rửa sạch sẽ cho cô, nhưng lại không moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể ra ngoài. Thân thể trần trụi của cô ngồi trên mép giường, chỉ vào dòng hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ đang tuôn trào lên án hắn.
"Hiện giờ tắm rửa sẽ đi làm muộn, làm sao bây giờ?"
Lại thao thêm lần nữa khẳng định sẽ muộn giờ.
Chu Viễn nhìn nhũ thịt đầy đặn cùng nơi riêng tư phấn nộn của cô tự nhủ.
Hắn mở tủ đầu giường lôi một cây gậy màu tím hoàn toàn mới ra, dưới ánh mắt không tin được của cô đẩy cây gậy kia vào hoa huyệt cô.
"Tiểu da^ʍ phụ, kẹp chắc."
"Không được lấy ra, ngày hôm qua em thua."
Sau khi không cần lo lắng chuyện mang thai, Chu Viễn ác độc hoàn toàn được khai phá.
Hắn thích dáng vẻ tiểu huyệt tham ăn ngậm đầy nùng tinh của hắn, dùng đồ vật của hắn hoàn toàn chiếm hữu nơi tư mật của cô, để cô nhiễm lấy hơi thở của hắn, dù đối mặt với người đàn ông khác cũng chỉ có thể nghĩ đến hắn.
Quá xấu rồi, nhưng mà không thể cự tuyệt.
Cố Ảnh ngồi trong văn phòng toàn đàn ông, nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ tê dại bên dưới, kẹp chặt tao huyệt cùng cây gậy tho to, ý thức hoảng hốt.
Nơi này là văn phòng thư ký... không thể, không thể kêu, cũng không thể lộ ra biểu tình dâʍ đãиɠ.
Bằng không sẽ bị phát hiện.
Chân cô lùi về phía sau., như vậy trọng tâm sẽ vào phía trước, sẽ khiến cho cây gậy kia ấn lên điểm G... a, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, một chút nữa là cao trào.
Không thể cao trào ở chỗ này được, sẽ không tự chủ lộ ra biểu cảo tao lãng, còn kêu ra tiếng nữa.
Bên cạnh luôn có người đi qua lại, Cố Ảnh chống đỡ tiếng rêи ɾỉ trào ra khỏi miệng.
Nếu bị phát hiện trong giờ làm việc dùng sεメtoy tự an ủi đến cao trào, trong bụng còn mang tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, nhất định sẽ chân chính trở thành da^ʍ phụ mất.
Hơn nữa nơi này đều là đàn ông, nếu bọn họ phát hiện ra mình dâʍ đãиɠ như vậy...
"Thư ký Cố, cô không thoải mái sao?"
Cố Ảnh thình lình bị người khác gõ lên bàn, hơi thở nam tính lại gần khiến cô thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Cố Ảnh mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, né tránh thư ký Triệu đang tới gần, "Có, có một chút."
Giọng nói có hơi kì lạ, nhưng mà thật sự nhịn không được.
"Mặt cô đỏ quá."
"Có lẽ là do quá nóng."
"Phải không?"
Dường như Cố Ảnh đang được trải nghiệm cảm giác ngày hôm qua của Chu Viễn, huyệt thịt gợi cảm bị chấn động, một giây sau liền cao trào còn muốn giả bộ như không có việc gì mà nói chuyện với người khác.
May mắn là thư ký Triệu rất bận, không phát hiện ra điều dị thường: "Hình như gần đây điều hòa không tốt tắm, một lát nữa tôi hạ nhiệt xuống thử. Thư ký cố, dự án lần trước chị Quân đã sửa xong rồi, tôi thấy cũng tạm ổn, phiền cô lát nữa mang cho Chu tổng xem thử."
"Nga, được."
Cố Ảnh hoài nghi Chu Viễn cố tình để cô không quấy rầy công việc của hắn, mãi đến giữa trưa trong văn phòng không còn ai, cô mới mới dám dựa tường dùng tư thế kì quái tiến vào căn phòng của tổng tài.
"Chu tổng."
"Để ở đây đi, buổi chiều đến hội nghị, nhớ không được đi trễ."
Cố Ảnh rất không thích thái độ việc công phải xử lý theo phép công của hắn khi ở công ty, rõ ràng ở trên giường hận không thể thao chết cô, tối hôm qua dính lấy cô đổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy bụng nhỏ.
"Chu tổng."
"Còn có chuyện gì sao?"
Chu Viễn ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên dừng lại.
"Mỗi buổi sáng em đều ăn mặc thế này sao?"
"Không phải nha."
Cố Ảnh cởi bỏ nút áo trên cùng, bò lên trên bàn hắn, quỳ gối lên tài liệu hắn đang viết, nắm lấy cằm hắn.
"Là bị dươиɠ ѵậŧ giả của Chu tổng làm đến sắp cao trào, thư bí Triệu hỏi tôi sao mặt lại đỏ như vậy..."
"A!" Trời đất quay cuồng, cô bị Chu Viễn ôm vào lòng. Cố Ảnh cười cười, nói tiếp: "Tôi nói, là do quá nóng."
"Ồ? Phải không, thư ký Triệu có vẻ rất quan tâm em nhỉ?" Sắc mặt Chu Viễn không nhìn rõ hỉ nộ, tay lại chui vào qυầи ɭóŧ của cô, nắm lấy cây gậy kia.
Ps: Chương này được mình set ngày mai mới up mà nãy vào thấy có bạn donate nên mình up sớm luôn. Cám ơn Thien Linh nhiều nhiều.