Hắc Liên Hoa Thượng Vị

Chương 17: Dáng vẻ Chu tổng động tình nói dâm ngữ cũng thật đáng yêu (h)

Eo và bắp đùi căn bản không có sức, làm sao bây giờ, hiện giờ ngay cả đổi tư tư cô cũng không làm nổi.Chu Viễn dừng động tác đâm chọc, chờ cô chủ động.

Cố Ảnh thử chống tay xuống mặt đất nâng mông nhỉ lên, vị trí của côn ŧᏂịŧ lại không thuận tiện, không được...

Dường như Chu Viễn nhìn ra được cô vô lực và quẫn bách, hắn buông lỏng bàn tay nắm lấy eo cô, Cố Ảnh liền như không xương mà xụi lơ nhào vào ngực hắn.

Hắn nhàn nhạt hỏi: "Làm không được?"

"Làm không được thì để tôi chơi em ba ngày."

Ba ngày? Quả đúng là điều khoản bá vương.

Đã từng chứng kiến sự nổi điên khi chọc tức người đàn đàn ông, Cố Ảnh không dám dễ dàng đồng ý yêu cầu này.

Cô hít sâu một hơi, nằm lên ngực hắn, một tay sờ ngực mình, tay kia sờ xuống chỗ hai người đang giao hợp phía dưới.

"Ngô... Chu tổng bắt lấy vυ' tôi, sờ đầṳ ѵú tôi, thật thoải mái."

Cố Ảnh nhanh chóng tìm được trạng thái an ủi thích hợp, Chu Viễn nheo mắt nhìn cô diễn trò.

Lúc thì cô xoa vυ' trái, lúc lại niết vυ' phải, có thể chính mình khống chế lực đạo xoa vυ', chọn cách mình thích an ủi đôi bồng đào, thoải mái không giống như giả bộ.

Tay khác thăm dò hoa môi, tìm được hoa đế mẫn cảm, ấn xoay tròn, loại chuyện này trước kia cô vẫn hay làm, chuyện thông qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa đế khiến cho hoa huyệt kịch liệt ro rút lại này dễ như trở bàn tay.

"Côn ŧᏂịŧ Chu tổng thật lớn, a, chặn tiểu hoa huyệt trướng quá, cắm sâu quá, đâm đến tử ©υиɠ rồi."

Cố Ảnh nhắm mắt lại, giở trò tư an ủi vô cùng chân thật, giống như tiểu hoa huyệt không phải đang ngậm dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông sống sờ sờ này, mà là một cây gậy thịt thô to khác.

Chu Viễn cười lạnh: "Tiểu da^ʍ phụ, tự an ủi cũng lợi hại như vậy."

Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà nắm lấy eo cô đâm vào, tốc độ kia, trạng thái mãnh liệt đó, giống như trên người hắn không phải là người phụ nữ eo thon mềm mại mà giống như một cái cốc tự sướиɠ vậy.

Hai người đều mất khái niệm về thời gian, đắm chìm trong bể dục vô biên, sau xe toàn bộ là mô hôi đàn ông, dâʍ ɖị©ɧ phụ nữ, tiếng thân thể va chạm, tiếng nước òm ọp vang vọng khắp không gian.

Lúc xe dừng lại Chu Viễn ấn Cố Ảnh lên cửa đâm mạnh, tốc độ dươиɠ ѵậŧ ra vào gấp mười lần, cuối cùng hắn đâm sâu bắn ra cỗ nùng tinh.

Trong đầu Cố Ảnh chỉ có một ý niệm, xong rồi.

Cố Ảnh tê liệt tê liệt ngã xuống ghế sô pha, Chu Viễn giống như làm đã nghiền mà nguôi giận, chỉ đơn thuần muốn chơi cô, thu thập cô.

Tóc tai cô tán loạn, chiếc váy trắng bị hắn lăn lộn đến dúm dó, giống như một miếng vải miễn cưỡng treo lên người che đậy thân thể cô, khắp bờ mông tròn trịa đều tắm trong dâʍ ŧᏂủy̠.

Bên trong hoa huyệt không ngừng co rút phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, Chu Viễn cầm khăn lông dự phòng trong xe lau sạch sẽ bộ phận riêng tư cho cô, chỉ còn nùng tinh còn ngậm chặt trong tử ©υиɠ của cô vẫn chưa xử lí ngay được.

Hắn lau mồ hôi trên trán cô, nhìn dáng vẻ không còn sức động dậy của cô cười khẽ nói: "Ngoan, kẹp chặt lấy, mội hồi đi lên cho em ăn tiếp."

A? Kẹp cái gì? Ăn gì?

Mặc dù biết ba ngày sắp tới cô sẽ bị hành chết, nhưng Cố Ảnh vẫn khó có thể tưởng tượng được đây là lời mà Chu Viễn nói ra.

Sau khi bị chọc giận sẽ thắp sáng thuộc tính xấu xa?

Mặc dù bị làm đến không còn sức lực, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đây là thuộc tính do chính cô khám phá ra, liền cảm thấy kích động.

Cố Ảnh dùng sức kẹp chặt hoa môi, không cho những chất lỏng da^ʍ mĩ đó chảy ra khỏi huyệt khẩu.

Chu Viễn hôn lên trán cô tỏ vẻ khen ngợi, lấy âu phục che cho cô rồi ôm cô xuống xe.

Chung cư của Chu Viễn ở thành phố A nằm bên sông trong tòa cao ốc cao cấp ở tầng cao nhất, cách tổng bộ công ty rất gần, Chu Viễn nếu có tăng ca thì thường xuyên nghỉ ngơi ở chỗ này.

Vốn dĩ hắn đã bao trọn nhà hàng kiểu Pháp để mang cô đi thư giãn một chút, kết quả không ngờ hai người ở trên xe làm đến tận giờ. Hắn số một mình nên căn chung cư này không có người nấu cơm, chỉ có thể sắp xếp người đưa cơm đến, thời điểm bọn họ vào cửa đã có người đưa cơm chờ hồi lâu.

Cố Ảnh đổi bộ váy hắn chuẩn bị từ trước, bị hắn ôm vào nhà ăn.

Sàn nhà trống trải được khảm đá hoa lệ, sát cửa sổ có đặt một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn đã bày chén đĩa kiểu Trung tinh xảo, nhân viên đưa cơm tới còn bày sẵn đồ ăn cho bọn họ. Chiếc đèn trần trên trần nhà tinh xảo càng phụ trợ cho không gian thêm ấm áp, toàn bộ khung cảnh của thành phố A đều có thể thu vào mắt khi ngồi nơi này.

Chu Viễn ngồi đối diện cô, hắn múc cho cô một chén gà hầm còn nghi ngút khói, "Không biết em thích ăn món gì, thử xem."

Cố Ảnh nếm thử, nước canh ngon miệng, hương vị tuyệt hảo, cô nhanh chóng uống hết chén canh, Chu Viễn lại lấy thêm cơm gắp đồ ăn cho cô.

Cả bữa cơm này Chu Viễn đều hầu hạ cô, hắn chờ cô ăn xong mới bắt đầu ăn.

Đây là sinh hoạt được Chu tổng bao dưỡng sao?

Tổng tài tập đoàn Chu thị tự mình hầu hạ cô ăn cơm?

"Mỗi ngày Chu tổng đều ăn uống phong phú như vậy sao?"

"Không có, ngày thường nếu tôi muốn ở lại đây đều kêu cô giúp việc đến đây nấu ba món là đủ rồi."

"Chu tổng biết nấu cơm sao?"

"Chỉ biết nấu mấy món cơm nhà đơn giản." Chu Viễn cười nhạt, "Em biết không?"

"Biết chứ." Mặc dù thời điểm năm đó làm đại tiểu thư không biết thì qua một thời gian sau cũng biết thôi.

Cô không nói chuyện nữa, an tĩnh nhìn Chu Viễn chuyên tâm ăn cơm. Hắn đã thay áo sơm mi mới, nhưng cũng là loại đồ có giá trị xa xỉ. Hắn dùng cơm rất tinh tế, dáng vẻ thong dong hơi cúi đầu nhai nuốt, dường như không hề phát ra tiếng bát đũa va chạm vào nhau, ngẫu nhiêu giơ ly rượu lên ngước mắt nhìn về phía Cố Ảnh như đi đến một buổi tiệc sang trọng.

Thật la... quá cao quý lạnh lùng.

Vẫn là dáng vẻ động dục nói lời thô tục tương đối đáng yêu hơn.