Chu Viễn nắm tay lại mô phỏng hình dạng qυყ đầυ khuấy động mị thịt, Cố Ảnh lập tức run rẩy kêu: "Cũng, cũng không hẳn.""Hai người thường xuyên nói chuyện phiếm?"
Chu Viễn kéo cây gậy đang tác quái bên trong ra, huyệt thịt bị cọ xát cả buổi sáng, nhất thời không nỡ rời cái dươиɠ ѵậŧ vừa mềm vừa cứng kia đi, mị thịt bị lôi kéo ra ngoài, trong đau đớn sinh ra kɧoáı ©ảʍ.
"Cũng, cũng không có."
Chu Viễn kéo ra rồi lại cắm vào mội chút, eo cô liền mềm, hắn vậy mà vẫn còn tiếp tục truy hỏi:
"Em cởϊ áσ là muốn câu dẫn hắn?"
"Không có ô ô ô, tôi chỉ cởi một nút áo sơ mi thôi, a ô, Chu tổng nhẹ chút."
Ánh mắt Chu Viễn khóa chặt lên khe rãnh chỗ áo sơ mi hở ra, cơn tức giận vô danh hừng hực cháy, nắm lấy dương vậy giả rút ra rồi lại cắm vào sâu ba phần.
Dươиɠ ѵậŧ giả đã rung trong tao huyệt cả buổi sáng, nhưng lại không có chân chính cắm rút, sướиɠ thì sướиɠ, nhưng mà có chút gãi không đúng chỗ ngứa, lần này bắt chước giao hợp chọc vào rút ra khiến cho Cố Ảnh không đứng thẳng nổi.
Chu Viễn nhìn dáng vẻ cô khẽ nhếch miệng sướиɠ đến độ rêи ɾỉ không thôi, cúi đầu trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ.
Đầu lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cô mυ'ŧ vào, sau đó lại theo nước bọt chính hắn đưa vào miệng cô bắt cô nuốt xuống.
Thô lỗ trao đổi nước miếng một hồi cũng khiến du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn được trấn an đôi chút, chóp mũi chạm khẽ vào chóp mũi cô, nhìn dáng vẻ cô trầm giọng nói" "Tiểu da^ʍ phụ, đã cao trào mấy lần rồi?"
"Ba, ba bốn lần rồi."
Đầu lưỡi Cố Ảnh tê dại, choáng váng quên đi bản thân muốn làm gì, mê mang nhìn hắn.
Thật đáng yêu.
Nhưng lại có chút không cao hứng.
Chu Viễn khẽ cong khóe môi, trong mắt là xoáy nước ngu hiểm, dụ hoặc con mồi bước vào.
"Chơi dươиɠ ѵậŧ giả cũng có thể sướиɠ như vậy? Văn phòng thư ký toàn là đàn ông, em rất có cảm giác?"
"Ân,... ngô!"
Dươиɠ ѵậŧ giả bị hắn mạnh mẽ rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được pha loãng trong tiểu huyệt cũng theo đó mà phun ra bắn đầy đất.
Cảm giác được lấp đầy lập tức đã không còn, Cố Ảnh còn chưa cảm nhận được sự hư không, đã nhìn thấy người đàn ông quăng hết tài liệu trên bàn xuống, thân thể cô chợt nhẹ bẫng, bị thả lên trên.
Hắn cởi bỏ dây lưng, qυყ đầυ đã sớm cứng nóng đυ.ng vào huyệt khẩu, huyệt thịt lại bắt đầu phát ngứa, chân Cố Ảnh quấn lên eo hắn, muốn ăn qυყ đầυ vào.
Đại qυყ đầυ bị huyệt thịt mấp máy, dâʍ ɖị©ɧ tiết ra nhiều như suối chảy, khiến qυყ đầυ bị trượt ra.
Cứ lặp lại vài lần như thế, hoa huyệt như có như không ngậm lấy qυყ đầυ. Du͙© vọиɠ bị dấy lên, Cố Ảnh tức muốn khóc, nhấc chân đạp hắn một cái.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp , Cố Ảnh ngẩng đầu chỉ thấy ý cười chợt lóe lên trong mắt hắn.
"Em quá ướt, bẻ môi âʍ ɦộ ra."
Cố Ảnh nghe lời tách hoa môi ra, lần này hắn cũng phối hợp, chủ động đâm dươиɠ ѵậŧ về phía trước.
Tiểu huyệt cơ khát cuối cùng cũng ăn được đại qυყ đầυ, hai người đều phát ra tiếng than thở hỏa mãn.
Cố Ảnh dính lấy eo hắn, đôi tay chống phía sau, ngửa đầu thừa nhận hắn tiến vào.
"Ân... a... đại dươиɠ ѵậŧ của Chu tổng, ăn thật ngon, đỉnh đến tao huyệt thật thoải mái."
"Thích không?"
"A... lại đỉnh tới rồi, rất thích."
"Dươиɠ ѵậŧ giả làm em sướиɠ hay tôi thao em sướиɠ hơn?"
"Đương nhiên là dươиɠ ѵậŧ của Chu tổng, ân a... muốn mỗi ngày đều ăn."
Toàn bộ côn ŧᏂịŧ chôn trong nơi mất hồn mềm ướt của người phụ nữ, rõ ràng loại yêu đương vụиɠ ŧяộʍ này càng khiến cô mẫn cảm hơn so với khi ở chung cư, huyệt thịt cắn chặt, Chu Viễn sa vào thân thể cô, lời cợt nhả càng nói càng hăng, người đàn ông nghe được tiếng rêи ɾỉ yêu kiều kèm theo tiếng khóc nức nở khi hắn đỉnh đến chỗ mẫn cảm của người phụ nữ khiến tim hắn rung động.
Bùi Phương Hoài đi qua lầu 55 yên tĩnh đi đến đến văn phòng tổng tài Chu thị, vừa mới đẩy cửa ra đã sững người.
Hắn nín thở, giống như ăn trộm nhìn lén cảnh tượng bên trong từ kẽ hở.
ĐM, không phải Chu Viễn chưa từng chơi phụ nữ sao?
Vừa chơi đã chơi lớn như vậy?
Đây là cực phẩm nơi nào, thanh âm tao lãng như vậy?
Hắn cẩn thận khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, chỉ thấy trên bàn làm việc có một bóng dáng nhỏ xinh, mái tóc nâu quăn, cặp chân thon dài trắng muốt.
Đẹp lắm sao? Nhìn vẻ mặt như chưa từng thấy phụ nữ của Chu Viễn, mê muội đến không nói nên lời.
Bùi Phương Hoài nuốt nước bọt, không chịu thừa nhận hắn chỉ nghe mấy tiếng rêи ɾỉ bụng dưới đã căng thẳng, dáng vẻ như mấy tên nhóc chưa trải sự đời.
Quá dâʍ đãиɠ.
Bùi Phương Hoài khép cánh cửa kia lại, qua một căn phòng khác uống một ngụm cà phê để bình tĩnh lại chút. Trong đầu lại nhịn không được nhớ lại trang phục người phụ nữ kia mặc chính là trang phục công sở, kia là nhân viên của Chu thị?
Bùi Phương Hoài nhanh chóng nhìn thấy Cố Ảnh, ở cửa phòng khách, hắn tính toán giờ nghỉ trưa ở Chu thịt đã kết thúc, lại chuẩn bị đi kiếm Chu Viễn.
Nhìn người phụ nữ đang đi ra, bộ váy nhăn nhúm, mái tóc nâu rối loạn, Bùi Phương Hoài híp mắt lại.
Quả đúng là rất đẹp, cho dù chỉ thoáng nhìn, hắn cũng đã nhìn ra khuôn mặt tinh xảo vũ mị của cô, đôi môi sưng đỏ, còn có vẻ lười biếng, xuân ý vừa mới trải qua mây mưa chưa tan hết.
Rất giống tiểu miêu mới thành công trộm được cá, ăn đến thỏa mãn.
Ps: Mỗi ngày mình đều set lịch 2 chương từ giờ đến cuối tuần sau nên các sắc cứ yên tâm nhoa.