Hắc Liên Hoa Thượng Vị

Chương 14: Trên xe bị tổng tài thao lộng điểm G (cao h)

Chu Viễn cầm lấy bộ đàm trước mặt đọc địa chỉ nhà cho tài xế, quay đầu đánh lên mông cô, nhịn không được cong môi cười: “Ướt đẫm? Gấp vậy sao? Không sợ lại bị thương?”

“Ô a!” Sao cả hai người đàn ông đều đánh mông nhỏ của cô vậy, trên người cô có nhiều điểm mẫn cảm, mông nhỏ vừa hay cũng nằm trong số đó, cái đánh không nhẹ không nặng này khiến hoa huyệt cơ khát rụt lại một chút. Cô cuộn ngón chân lại, cãi hắn: “Vừa nhìn thấy anh liền ướt, đây không phải là sợ anh nghẹn hỏng hay sao?”

“Tiểu miêu thiếu thao.”

Hắn nhìn đến cặp mông đầy đặn trắng bóng, đôi chân dài cân xứng, còn nhìn thấy tiểu hoa huyệt nhìn như vô hại nhưng thật ra là tao đến không thể tao hơn, hắn xác thật không nhịn được, xoa xoa nhẹ tiểu hoa châu rồi chùm áo mưa lên, đỡ lấy eo cô cắm phập vào.

Cố Ảnh cảm thấy không đúng lắm, cự vật mang bao không mang theo nhiệt độ cơ thể hắn, còn khô cằn khiến cô thấy không khỏe, cô nâng mông nhả qυყ đầυ ra, né tránh sự xâm nhập của hắn.

Quay người lại liền thấy hắn dươиɠ ѵậŧ hắn đang trùm áo mưa loại siêu lớn, lớp áo mưa căng đến sắp rách cũng không thể hoàn toàn trong lên dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn, nhìn có hơi buồn cười.

Cố Ảnh kéo nó xuống, “Tôi không muốn cái này, không thoải mái.”

Chu Viễn trầm mặt xuống, “Nghe lời, cần phải mang.”

“Không muốn. Nếu anh muốn mang thì đừng làm với tôi.” Cố Ảnh cảm thấy vô cùng tức giận. “Chu tổng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không mang thai, sẽ không ăn vạ anh, hơn nữa lần trước anh cũng đã bắn qua, rốt cuộc anh sợ cái gì?”

Chu Viễn trầm mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, tủi thân không nói nên lời, cô cho rằng hắn sợ cô mang thai để hắn phải phụ trách, nhưng hắn cũng đã nói, hắn không ngại phụ trách, chỉ sợ cô mang thai không minh bạch khiến cho cô phải ủy khuất bản thân.

Hắn ôm lấy tiểu miêu phát tao đang tức giân, chỉ thấy tiểu miêu thả váy xuống, một chân quỳ ngồi trên ghế, chân còn lại để bên ngoài, mắt cá chân trắng nõn còn qυầи ɭóŧ lủng lẳng.

Cô vừa lên xe đã nhào vào người hắn, hắn vẫn chưa nhìn kĩ makeup hôm nay của cô.

Tiểu miêu tao lãng hôm nay rất đẹp, chiếc đầm trắng cổ vuông dài, tay áo phồng lên che đi cánh tay và bờ vai thon thả, những lọn tóc xoăn dài được cô buộc lại gọn gàng bằng một chiếc thun cột tóc màu đỏ, đơn thần như tiểu tiên nữ.

Hắn càng cứng.

Chu Viễn thở dài, thừa nhận chính mình là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, nhận thua nói: “Được rồi, tôi không có ý khác, em không muốn đeo thì không đeo.”

Lấy tần suất làʍ t̠ìиɦ của bọn họ, xem ra nên chuẩn bị liên hệ với nhà trẻ thích hợp.

Cố Ảnh không biết chuyện hắn đang tưởng tượng trong đầu, cô nhanh chóng nguôi giận, lại lần nữa vén váy lên chuẩn bị tư thế, nỗ lực thả lỏng bản thân để tiếp nhận hắn.

Lúc này đại qυყ đầυ không chút cách trở chen vào, độ ấm nóng bỏng, ướŧ áŧ, cô rất vừa lòng, cắn răng rêи ɾỉ.

“A, Chu tổng lại cắm vào rồi.”

“Ngô, thô quá, trướng muốn chết.”

Mặc dù thiếu màn dạo đầu, cô chỉ dựa vào thiên phú dị bẩm nhìn hắn liền trào ra xuân thủy, lúc nãy tách ra hoa huyệt đã ngưng phân phố dịch nhờ, thủy dịch lúc này tiết ra hoàn toàn chưa đủ thấm ướt côn ŧᏂịŧ thô dài của Chu Viễn, tiến vào như vậy có hơi khô cằn, ăn không tiêu.

Có điều ăn trước đã nói sau, loại cấm ký hàm chứa dươиɠ ѵậŧ cấp trên thế này cũng có thể khiến cô nhanh chóng ẩm ướt.

Hôm nay Chu Viễn cực kỳ có kiên nhẫn, qυყ đầυ không đâm thẳng vào hoa tâm, mà chậm rãi nghiền nhục bích cọ xát, cẩn thận quan tâm đến tiểu thịt viên, tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô.

Cố Ảnh bị đâm tới đâm lui eo liền mềm nhũn không ngừng phun dâʍ ɖị©ɧ.

“Ách…a! Chu tổng, thật lớn, đại dươиɠ ѵậŧ đâm đến điểm G rồi.”

Chu Viễn nghe vậy quả nhiên bóp eo cô hung hăng ma sát khối thịt mềm kia, thậm chí hắn còn biến hóa đủ góc độ đâm chọt không ngừng.

“Từ bỏ, cầu xin anh, không cần chơi nơi đó, tiểu tử ©υиɠ để cho Chu tổng thao, Chu tổng muốn thao chỗ nào cũng được, chỉ có chỗ đó là không được.”

“Nga? Tôi muốn sờ ngực của em.”

“Được, vυ' cũng để Chu tổng chơi, đừng đỉnh vào nơi đó… tiểu tao bức thật sự không chịu được… A!”

Dâʍ ŧᏂủy̠ bắt đầu chảy xuống mã mắt, Cố Ảnh cắn tay cao trào, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ.

Cô còn chưa phục hồi tinh thần, hắn đã dán đến bên tai cô thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút, tiểu da^ʍ phụ. Mặc dù tấm chắn này có thể cách âm, người nếu em la quá lớn, tài xế vẫn có thể nghe thấy.”

“Điểm G cũng muốn thao, tiểu tử ©υиɠ cũng muốn thao.” Đôi tay Chu Viễn sờ từ váy cô sờ lên tiểu đậu hũ non mịn, cách áo ngực nắm lấy cặρ √υ' đẫy đà, giọng nói tràn ngập du͙© vọиɠ: “Tôi muốn chơi vυ' em.”

Cố Ảnh phát hiện cô có du͙© vọиɠ mãnh liệt với Chu Viễn, có thể là do ngày thường hắn biểu hiện quá mức cao quý lạnh lùng, khiến người khác nhịn không được muốn dùng da^ʍ ngôn uế ngữ kéo hắn xuống.

Mà hắn vừa không thân sĩ cũng không săn sóc cố ý thao cô, bức cô triều phun thất thố, thậm chí tự mình dùng cặp môi mỏng chưa từng mắng chửi người kia phun ra nhưng từ ngữ dâʍ đãиɠ, khiến cô càng hăng hái kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng.

Chu Viễn chứng kiến cảnh tiểu tiên nữ phun mật, ôm cô vào lòng, muốn cởi váy trắng của cô ra, chơi cự nhũ dâʍ đãиɠ của cô.

Cảm nhận được động tác của hắn, tiểu tiên nữ cứng người lại.