Chu Viễn nhận được tin nhắn xin nghỉ của Cố Ảnh thì trầm ngâm một hồi, tháo cặp kính màu vàng xuống gác lên bàn rồi đi ra ngoài: “Đau lắm sao? Tôi mang thuốc qua thuận tiện coi cô thế nào?”
“Không cần, tôi đã dùng thuốc rồi, nghỉ ngơi một hồi là khỏe, anh tan làm đúng chung cư thăm tôi.” Cố Ảnh trở mình, nghĩ nghĩ rồi bổ sung nói: “Buổi tối chúng ta lại làm.”
Trước khi gặp được Cố Ảnh, Chu Viễn vẫn không nặng dục, khi muốn phát tiết cũng chỉ vuốt vuốt là xong việc, thời điểm dùng tay giải quyết ngày càng nhiều, căn bản không nghĩ tới sẽ có ngày hắn điên cuồng làm một người phụ nữ đến mức sưng tấy.
Quả thật sau khi bị thương nghỉ ngơi một hồi là khỏe, nhưng hắn lại càng khó chịu, da thịt Cố Ảnh kiều nộn thế nào hắn đã tự mình lĩnh giáo.
Hắn nắm chặt điện thoại, tưởng tưởng ra đáng vẻ cô bẻ hoa môi cho hắn thao, trong mắt hiện ra ý cười: “Đều đã không xuống giường được lại còn muốn làm?”
“Làm nhiều là quen.” Cố Ảnh không chút để bụng nói.
Chu Viễn cũng không để bụng, nhưng hắn cảm thấy có thể cùng cô ăn cơm chiều, ở bên nhau nhiều một chút cũng tốt, dặn dò cô nghỉ ngơi cho thật tốt, Cố Ảnh chịu đựng cơn buồn ngủ cố gắng nghe hết điện thoại.
Thuốc là do Giang Tự Châu mang qua.
Lúc hắn liếʍ huyệt cho cô mơ hồ cảm thấy chỗ đó có hơi sưng, nhưng người chưa từng trải qua loại chuyện này đương nhiên không dám khẳng định, sau đó lại nghe nói cô có bạn trai, hắn còn nghĩ cô từ chối hắn cho có lễ, rõ ràng đã lên giường cùng với hắn rồi... nhưng nghĩ lại đến hoa huyệt sưng đỏ liền biết cô không lừa hắn.
Làm với bạn trai sưng cả huyệt về nhà còn câu dẫn hắn làm bậy.
Đó còn là lần đầu của hắn.
Con mẹ nó quả là không tim không phổi.
Giống y như năm đó.
Không biết Giang Tự Châu đang hoài niệm chuyện gì, rạng sáng bất chấp mạo hiểm bị paparazzi chụp lén chạy ra cửa hàng phụ khoa thuốc cho cô, gõ cửa lại không muốn gặp cô, đặt thuốc ngay trước cửa nhà rồi tránh né trốn về.
Kể cả không phải đến công ty, công việc của Cố Ảnh cũng rất nhiều, ngả trái nghiêng phải cũng không ngủ được, bèn dứt khoát ngồi dậy xử lý công việc, một buổi sáng qua nhanh. Đến giữa trưa, cô theo thường lệ mở hòm thư cá nhân ra, một cái mail vô chủ nhảy ra.
“Tiểu Ảnh, tháng sau anh về nước, hy vọng có thể gặp mặt em.”
Không có để tên, nhưng Cố Ảnh biết đó là ai.
Trước năm mười tám tuổi cô đều là Cố đại tiểu thư thuận buồn xuôi gió, theo lý mà nói sẽ có được tất cả, cha mẹ và huynh trưởng yêu thương, Cố gia dụng tâm bồi dưỡng, sinh hoạt mà mọi người luôn ao ước.
Vận mệnh cũng vì thế mà trêu ngươi cô, sự xuất hiện của Cố Anh đã thay đổi tất cả.
Khi đó cô mới biết rằng tất cả hạnh phúc đều là do cô tu hú chiếm tổ, mười tám năm nhân sinh lại chỉ là người thay thế trong Cố gia.
Những phú quý phù phiếm của Cố gia như mây sau mưa tiêu tán, tiểu công chúa kiêu ngạo dễ vỡ như thủy tinh, cách duy nhất cô có thể nghĩ đến là rời xa nơi cô đã sống suốt mười tám năm.
Chuyện này đương nhiên là khó khăn, trong một đêm cô mất đi tất cả bạn, từ Cố đại tiểu thư biến thành kẻ đầu đường xó chợ, suýt chút nữa đã không sống nổi. Lúc đó là mùa nhập học vào mùa đông, cô nhận được thư thông báo trúng tuyển trong gió lạnh, chờ anh trai Cố Hi sáu tiếng đồng hồ để hắn cho cô tiếp tục việc học.
Bước lên chuyến bay qua bên kia đại dương, người anh vốn nghiêm khắc, muốn nói lại thôi bảo cô phải kiên cường.
Chuyện năm xưa đều chôn trong lòng, Cố Ảnh thẫn thờ một hồi, xóa đi bức thư kia.
Bên cạnh chỗ Cố Ảnh thuê là một căn chung cư toàn là văn phòng, nhưng xe của Chu Viễn vẫn quá gây chú ý, chiếc xe hắn đi chính là chiếc hắn thường dùng khi hội đàm với khách hàng, vô cùng riêng tư, hắn ngồi ở ghế sau chờ cô.
Cố Ảnh lên trên xe, nhìn đến miếng chắn ngăn cách phía trên liền trực tiếp nhào vào lòng hắn, ngọt ngào kêu “Chu tổng.”
Chu Viễn nhìn bộ quần áo phẳng phiu bị cô vò xát đã xuất hiện nếp nhăn bèn duỗi tay giữ cô lại, thấp giọng hỏi: “Còn đau không? Có muốn đi bệnh viện hay không?”
“Không cần, khá hơn rồi.” Cố ảnh chớp mắt, “Nếu không anh nhìn thử xem?”
Chu Viễn không hé răng, trong lòng cũng có chút lo lắng, Cố Ảnh ngồi xổm lên ghế da, vén hết váy đến áo lên, cởϊ qυầи lót, tách đôi chân trắng nõn lộ ra hạ thể trơn bóng.
Hô hấp của người đàn ông trong nháy mắt liền dồn dập.
Cô quả thật không lừa hắn, tiểu hoa huyệt đã trải qua mấy ngày dùng thuốc nên tốt hơn không ít, ít nhất bên ngoài đã khôi phục vẻ trắng nõn chặt chẽ, hoa phùng gắt gao mấp máy, không chút sưng đỏ.
Nào còn bộ dáng ăn dươиɠ ѵậŧ thô to, bị giao hợp mãnh mẽ đâu?
Dường như cảm ứng được ý tưởng của hắn, Cố Ảnh hơn nhăn mày, cắn môi đỏ, bộ dáng khó xử. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, bàn tay nhỏ nhắn sờ lên hoa phùng, chậm rãi bẻ hai mảnh môi đầy đặn ra.
Tong tong, trên ghế da lập tức xuất hiện vài giọt dâʍ ɖị©ɧ, cô còn nhẫn tân liên tiếp kéo tiểu hoa huyệt đang gây tội.
Tao hóa.
Quả thật đã dưỡng rất tốt, cư nhiên ở trên xe cũng dám phát tao.
Chu Viễn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, nơi riêng tư ngạnh lên, không chút do dự cởi bỏ dây an toàn, duỗi tay bế cô lên đùi. Cố Ảnh thuận theo quay người lại, ngồi xuống người hắn.
Cô phát hiện tư thế này không làm được sâu, cảm giác như muốn đâm xuyên tối hôm qua khiến cô hoảng sợ, nhất thời còn chưa thích ứng được. Hơn nữa… tư thế này Chu Viễn có thể sờ vυ' của cô, lại không nhìn rõ được những dấu vết sắc tình Giang Tự Châu lưu lại.
Ps: Mọi người thấy chỗ nào có lỗi thì cmt để mình sửa nha