Hắc Liên Hoa Thượng Vị

Chương 15: ᛕích Ŧhích trên xe cùng tổng tài (h)

Cố Ảnh xoay người lại rúc vào trong ngực hắn, cái mũi ngửi ngửi hương vị trên người hắn, ủy khuất mà oán giận nói, “Chu tổng, tôi muốn mở cửa sổ hít thở không khí.”

“Sao vậy?” Chu Viễn rút tay ra khỏi váy cô, nâng mặt cô lên không để cho cô trốn trong l*иg ngực mình nữa.

“Có mùi nước hoa, không thoải mái.”

Chu Viễn cũng ít khi dùng nước hoa, nhưng mỗi ngày trên xe đều có chuyên gia điều chế huân hương, mùi gỗ mun nhàn nhạt kết hợp khí chất của hắn khiến cho hắn tăng thêm cảm giác cấm dục.

Cô gái lại tỏ vẻ ghét bỏ những thứ này, lúc này hắn mới nhớ cô dị ứng với nước hoa, hắn cũng không rõ mức độ dị ứng nước hoa của cô tới đâu, vội vàng ấn nút mở cửa sổ ra.

Nhưng như vậy sự riêng tư cũng chẳng còn.

Hắn không thể cởi váy của cô ra, không kiêng nể xem xét, thưởng thức cặp vũ đẫy đà.

Cũng sẽ không phát hiện dấu vết giao hoan kịch liệt Giang Tự Châu để lại lúc trước.

“Chu tổng có thể chơi vυ' tôi dưới váy nha.” Cố Ảnh đưa ra kiến nghị.

Cô duỗi tay vòng ra sau lưng cởi bỏ dây áo ngực, Chu Viễn liền dễ dàng cởϊ áσ ngực xuống, bàn tay to lớn bao trùm lên, đồng thời đong đưa đại dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô.

Chu Viễn hoàn toàn khác với Giang Tự Châu liếʍ láp mát xa theo tuần tự, hắn vừa chạm vào vυ' cô đã gấp gáp nắn bóp, ngón cái và ngón trỏ trự tiếp xoa nắn núʍ ѵú.

Vết bầm trên vυ' do Giang Tự Châu lưu lại bị Chu Viễn niết vào, bàn tay với vết chai dày trực tiếp xoa xoa núʍ ѵú sưng đỏ, nước mắt Cố Ảnh sắp tràn ra ngoài, tiếng nức nở trong họng tràn ra, phản ứng của cô kịch liệt, tiểu huyệt gắt gao cắn chặt khiến hắn nhíu mày hỏi: “Làm em đau?”

“… nhẹ chút.”

Cô che miệng lại, đau đớn cũng không dám biểu hiện thái quá, chỉ có thể bảo hắn niết nhẹ chút.

“Quá non mềm.” Chu Viễn bất đắc dĩ, trong ngực hắn là búp bê thiên sứ, chơi mạnh xíu cũng đề sợ vỡ.

Quả nhiên hắn niết nhẹ hơn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cảm nhận cự vυ' kiều nộn, ngón tay khảy nhẹ núʍ ѵú.

Nếu có ai nhìn vào cửa sổ xe sẽ nhìn thấy một nam một nữ bên trong, người đàn ông mặc chiếc áo sơm mi màu đen được dệt bằng tơ tằm cao cấp, âu phục được cắt may khéo léo rộng mở, khuôn mặt lạnh lùng, đoan trang tự phụ.

Người phụ nữ nũng nịu ngồi trên đùi hắn mặc bộ váy màu trắng, đôi môi đỏ mọng, nhìn góc độ nào cũng thấy là cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa.

Ai có thể nghĩ dưới váy dài của người phụ nữ đang che đậy nơi riêng tư gắn chặt vào nhau, thậm chí người đàn ông còn sờ vυ' cô gái ngay dưới lớp váy, còn người phụ nữ nhu nhược động lòng người kia đang kẹp lấy cây dươиɠ ѵậŧ kích cỡ kinh người, huyệt thịt không ngừng co chặt.

Mặc dù chỗ bị bầm có đau đớn, nhưng dù sao Cố Ảnh cũng được hắn sờ đến thoải mái, còn trước sau nâng mông phối hợp với hắn, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên muốn hôn hắn: “Chu tổng, hôn tôi.”

Đồng tử Chu Viễn phóng đại.

Mặc dù chuyện xấu hổ hơn bọn họ cũng đã từng làm, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ việc hôn môi hoàn toàn khác so với hành vi giao hoan. Cái động tác này thông thường sẽ sinh ra ngọt ngào nhiều hơn kɧoáı ©ảʍ, biểu đạt tình yêu hơn là nɧu͙© ɖu͙©.

Rốt cuộc Chu Viễn cũng không biết cảm giác của hắn với cô là gì, nhưng thân thể nhận được mệnh lệnh của cô, không chút suy nghĩ quay đầu phủ môi mình lên môi cô.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi.

Lưỡi hắn liếʍ cánh môi, hàm răng cô, rồi vói vào trong, toàn bộ đều bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi vươn vào mọi ngóc ngách hút lấy nước ngọt… Cố Ảnh mở to mắt, đáy mắt màu hổ phách một mảng thanh minh, còn Chu Viễn vong tình nhắm chặt hai mắt lại.

Lần đầu tiên cô phát hiện khoang miệng lại nhạy cảm đến như vậy, thời điểm đầu lưỡi chạm nhau có dòng điện trong não nổ tung, động tác trên eo và mông cũng mạnh hơn mấy phần, nhưng không hề chán ghét, cô dung túng đưa miệng thơm lên hoan nghênh hắn xâm nhập, hắn ấn lấy gáy cô, đảo qua lại trên hàm trên, lợi, quấn lấy lưỡi cô.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của Chu Viễn.

Cố Ảnh thấy tên người gọi đến, Tư Thù Nghi.

Là vợ hắn.

Chu Viễn công tư phân minh trước nay đều là tấm gương tốt, trong thời gian làm việc hắn gần như không tiếp nhận điện thoại cá nhân, ngay cả vợ hắn cũng không ngoại lệ. Cho nên dựa vào việc trong thời gian làm việc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nhận điện thoại là không có khả năng, nhưng thế này cũng có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chu Viễn liếc nhìn Cố Ảnh tỏ vẻ xin lỗi, sau đó nghe điện thoại, lúc tách ra khóe miệng còn kéo ra một sợi nước bọt.

“A Viễn, hôm nay mấy giờ anh về?”

“Hôm nay ra ngoài uống rượu cùng đám Bùi Phương Hoài, không về.”

Không, hắn muốn mang tôi đi đến chung cư hắn thường ở, , làm chuyện kim chủ và tình nhân vẫn thường làm.

Cố Ảnh nhìn hắn mặt không đổi sắc nói dối, nếu bỏ qua chuyện hắn đang thao huyệt, xoa vυ', hôn môi bị cắt ngang, hắn nhẫn nại du͙© vọиɠ khiến gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, dươиɠ ѵậŧ nhịn không được mà nhảy liên hồi trong tiểu huyệt của cô thì dáng vẻ này giống với hắn khi trên bàn đàm phán.

Cô còn muốn táo bạo hơn nữa.

Cố Ảnh nâng mông, rồi lại ngồi xuống, đem côn ŧᏂịŧ hắn đẩy sâu vào hoa huyệt.

“Gần đây anh luôn tăng ca, quá vất vả rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thả lỏng chút đi.”

“Ừm." Chu Viễn thật sự khó chịu, thậm chí hắn còn chủ động đỉnh hông phố hợp với cô, qυყ đầυ hãm sâu bên trong, gắt gao sít chặt, giọng nói trầm thấp gợi cảm.

Tư Thù Nghi vốn đã quen chồng mình lạnh nhạt, phất tay ý bảo người hầu trực tiếp bày cơm chiều ra, hỏi tiếp: “A Viễn, anh lâu không ăn cơm với em. Ngày mốt em muốn đi công tác, buổi tối ngày mai anh có thể về nhà không?”

Chân Cố Ảnh đạp lên ghế da, nâng mông lên, mật huyệt từng chút tách rời khỏi dươиɠ ѵậŧ. Vừa rồi vẫn luôn chôn nó trong chỗ sâu nhợt nhạt thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ cọ xát với hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ nùng liệt.

Chu Viễn thở hổn hển.

Ps: Mỗi ngày tui đều set lịch đăng truyện trước á mấy bà. Tui rảnh lúc nào là tui dịch cho mấy bà é. Love >3