Trong văn phòng tràn ngập mùi hương da^ʍ mĩ sau khi giao hoan, Cố Ảnh đầm đìa mồ hô ghé vào bả vai bằng phẳng của Chu Viễn thở gấp, cao trào mãnh liệt khiến cô mất đi ý thức trong chốc lát.
Chu Viễn đã bắn một lần vẫn chưa rút ra, vẫn du trì tư thế đem mông cô ấn trên dươиɠ ѵậŧ. Theo hô hấp dồn dập của hai người, dư vị tiểu âʍ ɦộ của người phụ nữ lúc đóng lúc mở không ngừng liếʍ mυ'ŧ hắn, cự vật vốn chưa mềm hẳn trong cơ thể cô lại bành trướng lên, rất có xu thế lại căng mật đạo non mềm đến trướng đau.
Dù sao cũng là lần đầu khai bao, lại còn cùng với Chu Viễn, người có kích thước và thời gian kéo dài kinh người, mặc dù lúc nãy xác thực rất sướиɠ, nhưng Cố Ảnh không tính làm thêm lần nữa.
Sướиɠ cũng chưa hẳn, đa phần vẫn là đau.
Cố Ảnh hoài nghi phía dưới bị hắn thao đến nứt ra, nhưng đây cũng do cô cầu hắn, cũng không thể mặt dày oán trách hắn được.
“Chu tổng, lấy ra đi.”
Chu Viễn không phản ứng lại. Hắn là thực tủy biết vị, đôi tay sắc tình vuốt ve mông cô, ước gì làm thêm vài lần nữa.
Cố Ảnh đành phải chống lên ngực hắn, thử dùng sức đứng dậy rời khỏi dươиɠ ѵậŧ hắn. Nhưng chân cô đã bị banh ra thời gian lâu, nhất thời rê rần không có sức lực, mới vừa rút ra một chút đã run lên ngồi mạnh xuống.
Mị thịt mới vừa được giáo huấn căng đầy, một lần nữa ngậm chặt côn ŧᏂịŧ lớn.
Lần này hai người đều khựng lại.
Chu Viễn đương nhiên là sướиɠ, âʍ ɦộ người phụ này thật quá mất hồn, chỉ cắm bên trong không làm gì, mị thịt cũng giống như vật sống triền miên kẹp mυ'ŧ, hắn chẳng qua mới dùng món khai vị, sao mà nguyện ý tách ra, hận không thể hung hăng chọc vào rút ra, đâm chọc da^ʍ huyệt hết lần này đến lần khác.
Còn Cố Ảnh là đau, cung khẩu vừa mới câu lấy hắn không lâu, lúc này vừa vặn nuốt lút cán cả cây, cung khẩu lần đầu tiên bị thao sâu tận cùng, hắn còn đem qυყ đầυ nhét vào bên trong, cộng thêm sự đau đớn do hoa huyệt mới được khai bao, quả đúng là đau đớn gấp bội.
“Nếu anh dám động, tôi sẽ không làm với anh nữa.”
Cố Ảnh hung tợn uy hϊếp hắn. Uy hϊếp này hiện giờ đối với Chu Viễn mà nói quả thật là trí mạng, nhưng đã hưởng qua hương vị của cô, chỉ sợ là hận không thể mỗi ngày cắm bên trong cô. Lời nói của Cố Ảnh mị hoặc ngược lại càng khiến Chu Viễn cứng hơn.
Chu Viễn nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cũng biết đại cô đau đến không chịu nổi, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trào ra khi giao hoan, lúc nói chuyện cũng mang theo ý cười: “Tiều kiều khí, giờ không phát tao nữa?”
Cố Ảnh bực mình, cô cho rằng mình vừa thấy hắn liền ướt thành một bãi xuân thủy, khẳng định có thể ép khô người đàn ông này, thật không ngờ mới cắn một ngụm đã no căng.
Chu Viễn chôn mặt vào cổ cô ngửi lấy hương vị chỉ thuộc về cô, dán miệng vào lỗ tai cô dỗ dành: “Ngoan, nói gì đó dễ nghe dỗ dành tôi, tôi sẽ không lăn lộn cô nữa.”
Cố Ảnh ngầm hiểu, môi đỏ chu lên đổi qua vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Chu tổng, tôi sai rồi, đại dươиɠ ѵậŧ của Chu tổng quá lợi hại, thao tiểu huyệt của tôi đau quá, buông tha cho tôi đi mà.”
Chu Viễn khẽ động đậy, Cố Ảnh lập tức nói thêm vào:
“Ngày mai tiếp tục, nhất định làm ngài vừa lòng.”