Chu Viễn không hiểu cảm xúc đột nhiên quay cuồng trong hắn là thế nào. Giống như suốt 28 năm qua biến hóa cảm xúc của hắn cũng không nhiều bằng một tháng này cô mang lại cho hắn. Mà những biến hóa cảm xúc đó cũng không mạnh mẽ bằng một khắc kia.
Hắn nheo mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn cô, trong đầu lại hồi tưởng người phụ nữ như vưu vật này mỗi ngày đều câu dẫn đàn đông, cô dâʍ đãиɠ như vậy, đã từng câu dẫn bao nhiêu đàn ông rồi? Mật huyệt bên dưới là danh khí, vừa chặt vừa nộn đến muốn mệnh này đã ăn qua mấy cái dươиɠ ѵậŧ? Cô không cho hắn chạm vào cái miệng nhỏ, vυ' bự, là để cho người khác chạm vào sao? Cô cùng hắn cầu hoan, nhưng chưa từng kể về bản thân cô. Cô đã có bạn trai chưa? Cô cũng dùng mùi hương quyến rũ hắn để quyến rũ tên bạn trai kia sao? Lúc phát tao với bạn trai, cũng dùng những lời ngon tiếng ngọt đó để dụ hắn ta sao?
Cảm xúc mãnh liệt không tên trong đầu, ngón tay càng ra sức đâm chọc. Vách ngăn trong mật huyệt không ngừng gắt gao kẹp lấy tay hắn, hắn nhét cả ngón giữa và ngón áp úp vào mạnh mẽ căng mật huyệt ra, ba ngón tay cuộn tay moi đào mặt huyệt, cắm vào rút ra không chút thương tiếc.
Bị đùa giỡn như vậy một lúc, dâʍ ŧᏂủy̠ liền ngăn không được mà trào ra như suối, tiếng nước òm ọp khi hắn chỉ gian không ngừng vang lên. Cố Ảnh ghé vào bả vai hắn hưởng thụ, “A… Chu tổng thật biết cắm, ân, chính là chỗ đó, thật thoải mái…”
Hai tay cô nắm chặt dươиɠ ѵậŧ hắn xoa lộng, giúp hắn giảm bớt trướng đau dưới thân.
Chu Viển cảm nhận được huyệt thịt buông lỏng, duỗi một một ngón tay chọc vào thật sâu, vừa đẩy vào đã đột nhiên dừng lại.
“A!”
“Nhẹ một chút.” Cố Ảnh đau đến mức cào dươиɠ ѵậŧ hắn, bất mãn trừng mắt: “Anh muốn dùng ngón tay phá thân cho tôi à?”
Ngón tay Chu Viễn chống lên một tấm màng mỏng, đại não khựng lại trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh kêu gào trong đầu bỗng chốc im hơi lặng tiếng, sau đó lại dậy lên tình triều mãnh liệt phức tạp.
Còn muốn tiếp tục không? Tiếp tục vấy bẩn cô, trở thành người đàn ông đầu tiên của cô?
Du͙© vọиɠ chiếm hữu ngay khi chạm đến màиɠ ŧяiиɧ nơi đầu ngón tay càng mãnh liệt bùng nổ, đôi mắt màu xám nhạt dường như bị màu đen chiếm cứ. Hắn lặp lại lời nói bên tay cô:
“Ngoan, cầu tôi thao cô.”
Tiếng nói này quá ôn nhu, mềm mại dụ dỗ. Hai tai Cố Ảnh tê dại, lại nghĩ đến tiếp tục dụ dỗ Chu Viễn làm cô, thèm đến gần như muốn khóc, “Ô, cầu xin anh, cầu xin anh thao tôi, muốn thế nào cũng được.”
Thật ngoan.
Nhưng Chu Viễn lại lấy ngón tay ra, không đợi cô dục cầu bất mãn đã dùng ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ nắm lấy cằm cô. Cố Ảnh bị hắn nâng cằm lên đối diện với ánh mắt hắn, chỉ liếc mắt một cái cô ngây ngẩn cả người.
Trong mắt hắn là chán ghét không thèm che dấu?
Chán ghét?
Không kịp nghĩ ngợi nơi nào xảy ra vấn đề, nghĩ đến trăm phương ngàn kế lâu nay phải uổng phí, Cố Ảnh cưỡng chế sự tức giận, khóe miệng lạnh lùng cười nói: “Chu tổng, tôi đã nói là tôi cầu anh, cũng sẽ không ăn vạ bám lấy anh.”
“Đã cứng thành như vậy, cũng không cần mạnh miệng nói không muốn làm.” Cô lắc lắc bàn tay nắm lấy cự vật, từng câu từng chữ nhả ra: “Hay là… anh sợ anh sẽ yêu tôi?”
Chu Viễn nhìn ảnh ngược trong đôi mắt thanh triệt phản chiếu ra hình ảnh phóng túng sa đọa của hắn, ghét bỏ mà khi thường.
Sau đó hắn nghe được âm thanh của chính mình: “Sẽ không.”
Cố Ảnh nghe vậy biết hôm nay có thể được việc, nhẹ nhàng thở ra. Cởϊ qυầи lót ướt đẫm ra, dùng tay nắm lấy đám tóc nâu quét lên ngực người đàn ông, vừa lòng cười nói, “Vậy tới thao tôi đi.”