Trong những ngày tháng trước đây, lúc ban đầu hoặc là sau khi được cứu anh sẽ chuyển vào quân đội. Những bài huấn luyện mà Chung Ngọc từng tiếp nhận chưa bao giờ che giấu tung tích như thế này.
Là người bắn tỉa giỏi nhất đội, đủ khả năng chui rúc trong rừng mưa nơi lũ côn trùng độc địa bủa vây cả ngày lẫn đêm, có thể nói nếu Chung Ngọc không muốn, không ai có thể tìm thấy anh.
Anh đã quen với việc ẩn nấp, làm không khí có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hoặc là làm xác sống. Hiện tại phải cố ý phát ra âm thanh để nhắc nhở đối phương về sự tồn tại của mình, Chung Ngọc có chút không quen. Ở trong mắt anh, tiếp cận Kỷ Uyển Khanh không khác gì một nhiệm vụ, nhất định phải được hoàn thành.
Nếu đã giống như nhiệm vụ, tại sao anh lại cảm thấy không quen?
Chung Ngọc không thể đi vòng qua khúc cua này. Anh nhét chìa khóa vào ổ mà không vặn, để tâm trí trống rỗng cho đến khi cánh cửa đối diện mở ra.
“A Ngọc, cậu về rồi à?”
Người phụ nữ thò đầu ra khỏi khe cửa, nghiêng đầu mỉm cười.
Tất cả ký ức vụn vặt mơ hồ nháy mắt vụt tắt như thủy triều rút đi, hào quang bốc lên từ phía bên kia chân trời, phản chiếu thế giới cằn cỗi khô cằn của anh.
A Ngọc, ngoài gia đình ra thì chưa ai gọi anh như vậy.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu, hai tay cứng ngắc cử động, cửa căn hộ mở ra.
Thỏ Con ở trong nghe thấy tiếng động bèn thò đầu ra ngoài, thấy chủ nhân nghiêng đầu liền phối hợp làm theo.
Kỷ Uyển Khanh khẽ chớp mắt, hết nhìn Chung Ngọc lại nhìn Thỏ Con, tâm tư xấu xa bỗng chốc nổi lên, cô cũng thử nghiêng đầu.
Quả nhiên hai tên kia cũng làm theo. Cô nghiêng sang bên trái.
Chung Ngọc và Thỏ Con lại bắt chước. Cô lại nghiêng sang phải.
Chung Ngọc và Thỏ Con định tiếp tục thì thấy ai đó ở cùng tầng ném rác ra ngoài cười phá lên.
Tiếng động của người thứ ba đã làm gián đoạn cuộc “huấn luyện chó” có một không hai này.
Kỷ Uyển Khanh định thần lại, xấu hổ đến mức muốn đóng cửa trốn đi nhưng như vậy lại cảm thấy quá hèn nhát, dứt khoát xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một lần nữa chào hỏi: “A... A Ngọc, về rồi đó à.”
Chung Ngọc mặt không đổi sắc gật đầu.
Chuyện đáng xấu hổ là do hai người làm, nhưng cô là người duy nhất xấu hổ, thật không công bằng. Kỷ Uyển Khanh chán nản không nghĩ ra lý do để buộc tội người khác, bèn quay sang nói chuyện khác.
“Tôi có mua cho Thỏ Con miếng thịt bò.” Cô nói.
Chung Ngọc vẫn chưa phản ứng gì, Thỏ Con vừa nghe thấy “thịt bò” đã nhanh chóng lao ra, xoay quanh người phụ nữ, cái đuôi ngoe nguẩy không thôi.
Thấy vậy, người đàn ông bỗng nhiên không vui, anh đã huấn luyện Thỏ Con trước nửa năm để nó nhớ giọng và mùi của Kỷ Uyển Khanh, nhưng không dạy nó dính người như vậy.
Gâu gâu, Thỏ Con sủa hai tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn chủ nhân một cái, tỏ vẻ chính mình chỉ là một con chó nhỏ không biết gì.
Kỷ Uyển Khanh bị Thỏ Con xoay đến chóng mặt, cô ngồi xổm xuống, trút hết nỗi uất hận với chủ nhân trên người nó.
“Có thích thịt bò không nào?” Nắm lấy lông trên đỉnh đầu chú chó, Kỷ Uyển Khanh hỏi.
“Gâu gâu.” “Thật ngoan.”
Kỷ Uyển Khanh hài lòng, sau khi giày vò chú chó trong ngực xong, cô chuẩn bị đứng dậy, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt đen nhánh.
Không biết từ lúc nào Chung Ngọc đã ngồi xổm xuống, cùng cô mặt đối mặt nhìn nhau, dùng chất giọng như đang thủ thỉ hỏi: “Còn của tôi thì sao?”
“Tôi nấu cho cậu món súp táo đỏ và nấm trắng, cậu có thích không?” Đối diện người đàn ông cô không có sức chống cự này, Kỷ Uyển Khanh chỉ biết trả lời theo bản năng, nhưng vừa nói xong, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô lúng túng không biết giải thích, sợ đối phương hiểu lầm, “Tôi không nấu cho cậu, vốn là định ... ”
Cô càng nói càng khẩn trương, ngược lại tên đầu sỏ này vẫn nhìn thẳng vào cô, không nói một lời, từ đầu đến cuối không có một chút thay đổi nào.
Cảm giác vô lực bất ngờ ập đến, Kỷ Uyển Khanh kiềm chế cảm xúc nói: “Cậu muốn uống không?”
Chung Ngọc khẽ gật đầu.
Gật cái gì mà gật, người phụ nữ hung dữ nổi giận, hận không thể lay đầu anh vài cái để rớt ra thêm mấy câu, nhưng cô không làm được, tất cả những gì cô có thể làm là ôm đầu gối, ủ rũ chôn chặt ý định đó.
Kỷ Uyển Khanh buồn bực một lát, sau khi bình tĩnh lại cô mới cảm thấy buồn cười với tính khí khó hiểu của mình, Chung Ngọc mới thân thiết với cô hơn một chút, vậy mà cô đã đòi một tấc lại tiến thêm một thước.
Cô có tư cách gì để thay đổi Chung Ngọc đâu chứ.
Đi kèm với suy nghĩ này là giọng nói chưa từng xen lẫn cảm xúc, ngây ngô, vụng về, đứt quãng, nghe như sắp khóc.
“Thích, tôi... tôi rất thích.”
Chung Ngọc phản ứng chậm chạp, có chút trì trệ, đồng thời cũng rất nhạy cảm.
Kinh nghiệm trong quá khứ của anh đã tạo ra khả năng nhận biết được những thay đổi trong cảm xúc của người khác. Vấn đề ở chỗ...
So với những người bình thường, Chung Ngọc ít đồng cảm hơn, anh không có cách nào lý giải, không biết phải làm gì, anh sợ mình nói sai, vì vậy anh rất ít nói.
Càng nói ít, tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, mọi thứ tồn đọng lâu ngày sẽ trở thành một vòng lặp vô tận không có lời giải.
“Thích, tôi... Tôi rất thích.” Chỉ một câu ngắn ngủi mà anh lại nói giống như một cỗ máy đã ngừng hoạt động quá lâu và buộc phải chạy.