Lần đầu tiên nhìn thấy A Ngọc luống cuống, Kỷ Uyển Khanh cảm thấy thích thú trước sự thành công của kế hoạch, phiền muộn phút chốc biến mất. Thích súp ngọt nhiều như vậy sao, cô khẽ cười, dịu dàng nói: “Thích là được.”
“Ừm.” Thấy tâm trạng cô khá lên, Chung Ngọc khôi phục lại gương mặt như khúc gỗ của mình, đưa tay đỡ cô dậy.
Âm thanh túi ni lông khẽ sột soạt.
Lúc này Kỷ Uyển Khanh mới chú ý tới trong tay anh đang cầm một thứ gì đó, chữ in bên ngoài chiếc túi là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở địa phương.
Không phải buổi sáng cởϊ áσ khoác nên bị cảm lạnh thật đấy chứ.
“Cậu bị ốm à, cảm thấy không khỏe sao?” Kỷ Uyển Khanh cau mày, lo lắng lấn át lý trí, nhất thời không kiêng nể mà đưa bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của người đàn ông.
Nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ xuống thấp, lúc bàn tay mát lạnh áp lên trán, Chung Ngọc thoải mái nheo mắt lại, sau đó theo bản năng ngẩng đầu lên, xoa má mình: “Chuẩn bị trước.”
“Cái này gọi là dự phòng.” Kỷ Uyển Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sửa lại câu chữ, nhìn thấy những động tác nhỏ vô thức của anh như hai mắt sáng rực lên thì cảm thấy anh rất ngoan, còn ngoan hơn cả Thỏ Con.
Chung Ngọc từ chối cho ý kiến, đứng thẳng người dậy, gương mặt lại trở về dáng vẻ lãnh đạm.
Kỷ Uyển Khanh vẫn chưa hoàn hồn lại sau hai lần biến đổi vẻ mặt của người đàn ông, Thỏ Con dưới chân cô vì muốn ăn thịt mà sắp sửa cắn rách váy cô đến nơi, tiếng sủa của nó đã chuyển thành tiếng rêи ɾỉ đáng thương.
“A Ngọc, tôi cho Thỏ Con ăn trước, tối nay hầm súp xong tôi sẽ mang đến cho cậu.” Kỷ Uyển Khanh vội vàng nói.
Sau đó, người đàn ông một giây trước còn được người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve, giờ chỉ đứng một mình trên hành lang, cô đơn và lạnh lẽo.
Không có cách nào khác, ai bảo một đứa trẻ biết làm nũng sẽ có thịt ăn chứ, điểm này Chung Ngọc so với Thỏ Con còn phải học hỏi nhiều.
Buổi tối chín giờ, Kỷ Uyển Khanh nhấc nắp nồi hầm lên, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, cô chia ra mấy bát, cầm lấy một phần đã trộn với siro, mang theo Thỏ Con đã ăn uống no say đi về phía đối diện.
Người phụ nữ bấm chuông cửa nhưng không có ai trả lời, bấm nhiều lần nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
Giờ này rồi, A Ngọc còn có thể đi đâu?
Kỷ Uyển Khanh nghi hoặc, cô nghĩ hay là đợi lát nữa...nhưng Thỏ Con rất thông minh, đoán được ý định của cô bèn dùng móng vuốt chạm vào túi của người phụ nữ, trong đó có một chiếc móc khóa.
Trước kia khi cô giúp dọn dẹp nhà cửa, Chung Ngọc đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng.
“Nếu A Ngọc trách chị tự ý xông vào, chị sẽ nói là do em xúi giục.” Kỷ Uyển Khanh vừa lẩm bẩm vừa mở cửa.
Thỏ Con gật gù đắc ý.
Trên thực tế, Chung Ngọc sẽ không hỏi những câu như vậy, nhiều lắm chỉ là gương mặt không chút thay đổi khẽ gật đầu mấy cái, còn giỏi hơn nữa thì ‘Ừm’ một tiếng.
Người phụ nữ đã chuẩn bị sẵn sàng đối đáp với gương mặt như khúc gỗ của anh, nhưng khi bước vào phòng cô lại thấy tối đến đáng sợ, không có đèn, cửa sổ đóng chặt, ngay cả tiếng xe cộ bên ngoài cũng không thể xuyên vào.
“A Ngọc.”
Trong một không gian độc lập và khép kín, không có ánh sáng và âm thanh, chỉ có tiếng gọi khẽ của cô và tiếng thở nặng nhọc của ai đó.
Cảm giác lo lắng bao trùm, Kỷ Uyển Khanh vội vàng bật đèn chùm trong phòng khách lên.
Chưa kịp đặt chiếc bát sứ trong tay xuống, người phụ nữ vừa liếc mắt đã phát hiện người đàn ông nằm úp trước cửa phòng ngủ