Chen chúc tàu điện ngầm đi làm, chen chúc tàu điện ngầm tan ca, ngày này qua ngày khác cuộc sống luôn diễn ra như vậy, không có một ý tưởng hay hy vọng gì mới.
Kỷ Uyển Khanh bước ra từ lối ra vào tàu điện ngầm đầy hơi thở lạnh lẽo và ngột ngạt, đầu óc choáng váng, cô ngồi trên mép bồn hoa.
Còn cách tiểu khu một quãng đường đi bộ, ánh mắt người phụ nữ mờ mịt nhìn về phía trước, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ mịt.
Rõ ràng cùng nhau tồn tại trên mảnh đất này, nhưng cô cảm thấy dường như bản thân bị cô lập giữa đám đông náo nhiệt.
Hai lớn một nhỏ là bố mẹ đưa con cái đi chơi, những cặp đôi trìu mến khoác tay nhau không phải là người yêu thì cũng là mới cưới, còn đi mua sắm một mình hoặc có người đàn ông nào đó ở bên cạnh mất kiên nhẫn cằn nhằn vài câu là người đã kết hôn được vài năm...
Tất nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ, vợ chồng hòa thuận, tình nghĩa thắm thiết như thuở ban đầu, có ai mới kết hôn mà không nhắm đến cái đích trăm năm hạnh phúc chứ?
Chỉ có bản thân cô là e rằng không có được may mắn đó.
Sau khi giảm bớt cơn chóng mặt do rung lắc, Kỷ Uyển Khanh vỗ vỗ váy, thản nhiên cười một tiếng. Cô xốc lại tinh thần, vừa đi vừa tự hỏi buổi tối sẽ làm gì.
Cố Ý từng hỏi cô là có phải cô rảnh quá rồi đâm ra nhàm chán không, có một mình mà đi mua đồ ăn, nấu nướng rồi rửa bát, lăn lộn gần hai tiếng đồng hồ, nghĩ tới thôi đã thấy phiền phức, còn không bằng gọi đồ ăn bên ngoài.
Có gì mà phiền phức chứ, Kỷ Uyển Khanh chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Cô thích nấu ăn, quá khứ là nấu cho chồng cũ và cho gia đình của cô, còn hiện tại là cho chính bản thân cô, không có gì khác biệt.
Dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ đam mê của mình, sống một cuộc sống sung túc không tạm bợ, đó là lời hứa của cô với chính mình trong ngày ly hôn.
Điều quan trọng nhất là cô không muốn phụ lòng người đàn ông lưu lạc chỉ mới gặp mặt một lần nhưng đã cho cô dũng khí vô hạn kia.
Kỷ Uyển Khanh đi dạo chợ rau, cuối cùng cũng mua được nấm tuyết và táo đỏ, cô định nấu súp, hầm qua một đêm là sáng mai có thể mang đến cho Cố Ý một ít.
Khi đi ngang qua quầy thịt, cô không quên chọn một miếng thịt bò, cô đã hứa với Thỏ Con rồi.
Thân hình Thỏ Con béo núc nhưng miệng lại rất kén ăn, cả chợ rau chỉ thích ăn thịt bò bán ở quầy hàng này, ngửi thứ gì khác cũng không thích. Nếu vô tình đi dạo qua đây và nhìn thấy, chắc chắn nó sẽ đặt mông ngồi xuống, làm nũng hay lăn lộn các kiểu, kiểu gì cũng làm ra được, dáng vẻ nghiêm nghị oai phong ngày thường hoàn toàn thay đổi.
Nghĩ tới thú cưng, đương nhiên cũng nghĩ tới chủ nhân.
Người đàn ông thích ăn đồ ngọt, súp táo đỏ hẳn cũng sẽ thích, nghĩ như thế, Kỷ Uyển Khanh quay đầu lại mua thêm mấy bịch đường phèn.
Sau khi mua xong, sắc trời so với lúc trước tối hơn một chút, cô xách theo đồ nặng, trong lòng cũng nặng trĩu, nhưng không phải là nặng nề ngột ngạt mà là bình thản và tĩnh lặng.
Dù sao cũng đã lâu rồi Kỷ Uyển Khanh mới chú ý tới một người như vậy, tâm tư vì nghĩ về người đó mà hơi ấm mất mát đã lâu nay lại lan tỏa nảy mầm.
Cô vội vã trở về nhà, ngâm nấm tuyết, bỏ hạt táo đỏ rồi ninh trong nồi, sau khi làm xong, người phụ nữ dọn dẹp phòng bếp, khi quay lại phòng khách thì thấy chiếc áo khoác trên lưng ghế sô pha.
Có thể nhân cơ hội trả áo khoác rồi đem súp qua tặng.
Kỷ Uyển Khanh nghĩ đến đó, tiện tay cầm áo khoác lên ngửi thử, buổi sáng chen chúc trên tàu điện ngầm, cô sợ mùi mồ hôi dính lên áo.
May mà không có, chỉ có một mùi hương thoang thoảng khó tả, tựa như hương thơm ngọt ngào của sữa tươi.
A Ngọc có dùng bột giặt hay sữa tắm không nhỉ?
Kỷ Uyển Khanh đang suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng động. Là Chung Ngọc đã trở về.