Chủ quán cà phê vỗ vai Chung Ngọc, cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Người đàn ông gật đầu, quay lại chỗ ngồi trong góc, cuộc trò chuyện trên điện thoại dừng lại ở tin nhắn đã được gửi đi, Kỷ Uyển Khanh vẫn chưa trả lời.
Thông qua việc giám sát điện thoại di động, Chung Ngọc có thể biết những gì cô nhìn thấy và nghe được, bao gồm cả những lời chưa được gửi đi.
Nhưng con người không phải máy móc, không thể theo dõi suy nghĩ của họ, cho nên Chung Ngọc không biết Kỷ Uyển Khanh nhớ lại chồng cũ mà nhất thời chìm đắm trong đau khổ nên mới quên trả lời.
Nếu anh bị bệnh, cô sẽ chăm sóc anh.
Còn không quan tâm đến anh, là bởi vì anh không bị bệnh?
Chung Ngọc đưa ra một kết luận mà anh cho là hợp lý.
Ý tưởng kỳ quái và ngớ ngẩn như vậy đã thúc giục người đàn ông, anh lấy một chiếc điện thoại di động khác ra liếc nhìn, sau đó bấm số.
“Lai Phúc, sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm anh vậy?”
Đối phương nhanh chóng bắt máy, trả lời là một người đàn ông nói chuyện bằng tiếng địa phương, thanh âm ngả ngớn, âm cuối còn trầm bổng.
Bị gọi là “Lai Phúc” Chung Ngọc cũng không có biểu hiện gì khác thường, rõ ràng là đối với đối phương có quan hệ rất thân thiết, anh trực tiếp nói: “Giúp tôi chút chuyện.”
“Tôi biết ngay mà.” Đối phương tặc lưỡi.
Chung Ngọc hạ giọng nói ra điều gì đó.
“Cậu thực sự muốn như vậy sao?” Đối phương nghi hoặc.
Chung Ngọc im lặng, đôi mắt vô hồn, anh máy móc đổ từng viên đường vào ly cà phê sữa cho đến khi nó tràn ra ngoài.
“Được rồi, tối nay anh sẽ đưa cho cậu.” Chờ một hồi cũng không đợi được câu trả lời, đối phương nghẹn lời nói: “Hết chuyện rồi chứ? Nếu không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy trước đây, anh đang bận giải phẫu, biết không?”
Thế nhưng chưa kịp cúp máy, Chung Ngọc đã mở miệng, nội dung vô cùng khó hiểu.
“Nên chuyển con vẹt thứ bảy vào hàng thứ năm.”
“Hả?”
“Sau khi loại bỏ con hà mã xanh...”
“F*ck!” Một tiếng chửi thô tục phát ra từ ống nghe.
Chung Ngọc bất mãn sờ sờ lỗ tai, chê bai đối phương quá ồn ào.
“Cậu... con mẹ nó, đã lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn theo dõi tôi?” Trước khi có cuộc gọi đến, đối phương đang vui vẻ chơi điện tử.
Chung Ngọc không nói lời nào, xem như đã thừa nhận.
“Vậy còn đoạn video tôi hẹn hò với cô gái mới quen tối qua thì sao, cậu cũng đã xem rồi?” Đối phương cao giọng hỏi.
“Cởϊ qυầи áo nên không nhìn.”
Phi lễ chớ nhìn, Chung Ngọc vẫn hiểu được điều này, với lại chỉ là da thịt trần trụi thôi mà, có gì đẹp đâu, anh thật sự không hiểu nổi.
“Lai Phúc à, Ngọc Nhi à, thiếu gia thân ái của tôi ơi.” Một tiếng thở dài bất đắc dĩ kèm theo mấy xưng hô liên tiếp.
“Tôi đây.” Chung Ngọc nghiêm túc đáp.
Những cảm xúc dồn nén bị phá vỡ, giọng điệu của đối phương cũng dịu đi, “Qua cả rồi, đều qua cả rồi, hiện tại chúng ta đã rất an toàn rồi, cậu không cần...”
“Được.” Chung Ngọc nhanh chóng đồng ý.
“Được cái rắm.” Đối phương buồn bực chửi thề, đáng tiếc chỉ như đấm vào bịch bông, chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể thành khẩn nói: “Đừng chỉ biết nói suông mà cậu phải thay đổi nữa.”
“Thay đổi, hiểu không?”
“Còn nữa, việc cậu thiếu ngủ và ăn quá nhiều đường đều là di chứng cả đấy.” Đối phương nhịn không được lại chửi thề: “Đệch, một ngày nào đó ông đây sẽ chuyển nghề sang bác sĩ pháp y, chính tay giải phẫu cho cậu.”
“Cậu có đang nghe không vậy?”
“Này, Chung Ngọc, Lai Phúc, con mẹ cậu.”
“Dù sao cũng đừng làm vậy nữa, sẽ khiến người khác sợ hãi đấy.”
“Đặc biệt là bây giờ cậu đã có người phụ nữ mình thích rồi, không phải sao? Cậu vì cô ấy mà thay đổi, trở thành..”
Điện thoại di động không biết từ lúc nào đã đặt lên bàn, những lời nói không có tí cân nặng cũng lơ lửng trong không khí.
Trong đầu đang chất đầy những suy nghĩ kỳ quái, Chung Ngọc bưng chiếc cốc lên với vẻ mặt đờ đẫn, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống ly cà phê béo ngậy đến buồn nôn đối với một người bình thường.
Thích là gì, Chung Ngọc không biết, anh chỉ biết nếu anh bị bệnh, chị Uyển Khanh sẽ chăm sóc anh.
Vậy thì, anh sẽ sinh bệnh.
–