Bất kể là trốn như thế nào đều bị chặn lại trong một con hẻm nhỏ.
“Mẹ ơi, sao đám trẻ bây giờ đánh nhau mà cũng cẩu huyết quá vậy?”
Bị mấy người này bao vây, trái một đấm phải một đá, còn phải che chắn cho Như Hứa ở phía sau làm cho Thẩm Ngân nhanh chóng kiệt sức, thở hồng hộc, hướng về phái đại ca bên kia làm tư thế tạm dừng.
“Nói chuyện chút được không?”
“Nói cái bà nội cha nhà mày?”
Đối phương nói một câu chửi thề, trong tay nhịp nhịp cây gậy bóng chày, còn ra đòn với người đối diện.
Thẩm Ngân kinh hô né tránh, một chân đạp cho người kia ngã xuống rồi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, bị Như Hứa đỡ lấy.
“Mẹ…. mẹ nó, ông đây có thể chửi lộn mướn với tụi bây nhưng ông đây không đánh lộn mướn được nghe chưa.”
Lúc còn đi học đều là Giang Đường Dã và Chu Liêm ra đánh, còn anh ở bên cạnh châm chọc đối phương, sau đó còn cỗ vũ cố lên.
Ai mà chơi được thể loại này đâu.
Ở một bên khác, Chu Mục bị đánh hội đồng nhưng tay chân nhanh nhẹn, chút này chút kia còn tự mình vừa đánh vừa chửi, không ngừng chửi đối phương là thứ rác rưởi.
Nhưng thứ rác rưởi lại quá nhiều.
Cậu ta cũng cảm thấy mệt mỏi nhanh chóng, khóe mắt có hơi bầm, trên mặt dính chút máu, mồ hôi đầy đầu quay sang hỏi Thẩm Ngân: “Chú à, nếu không để tôi nhận thua để cho bọn họ đừng đánh nữa.”
Thẩm Ngân nói không ra hơi, chỉ vào mặt Chu Mục: “Sao chú mày lại…. sao lại không nói sớm?”
“Đầu có thể rơi, máu có thể đổ nhưng đại ca học đường là không thể cúi đầu.”
Tức ói máu mà.
Anh vỗ vỗ tay Như Hứa, nói: “Không trách được chú nhỏ của nhóc muốn bóp chết nó, thứ anh hùng rơm này ai mà chịu cho nổi.”
Giang Ái nghe thấy chỉ yên lặng cúi đầu.
Chu Mục giơ tay là ra dáng vẻ nhận thua: “Được thôi, tao nhận thua, buông tha cho tao đi, cầu xin tụi bây.”
Đối diện: “……”
Thằng này đang nhận thua sao?
Đúng là đồ làm màu.
Trời trở nên âm u, rơi xuống vào giọt mưa sau đó ầm một tiếng mưa to tầm tã như trút xuống từ trên trời.
Lại là một màn chém gϊếŧ hỗn loạn, đánh tới cuối cùng thì trở thành đấu vật với nhau, chồng chéo dồn thành một cục.
Lúc Giang Đường Dã chạy tới thì nhìn thấy người đang chạy trốn sau lưng Chu Mục, trong tay giơ một cây dao, đang muốn chém xuống.
Một dáng người hiện ra, cậu thiếu niên bị đẩy ra mà người đẩy cậu ra lại hứng chịu một dao đó.
“Như Hứa!”
Ánh mắt mọi người chợt lóe lên, chỉ thấy Như Hứa ngã trên đất, từ chỗ bả vai bị chém một đường thật dài, không ngừng chảy máu, máu đỏ hòa cùng với nước mưa lan tràn xuống đấy.
Trên đất đầy máu loãng.
Chu Mục kinh ngạc, há to miệng nói không nên lời.
Cô em gái này cũng liều mạng quá đi.
Nếu như nói cô ấy không có gì với cậu thì đúng là không thể tin được.
Giang Đường Dã bế Như Hứa lên, đạp một phát vào ngực của Chu Mục, nước mưa xối xuống mặt mày của anh, lạnh như băng, đôi môi mỏng mấp máy từng chữ: “Tôi quay đầu lại sẽ tìm cậu tính sổ.”
Chu Mục nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Ngân đã vỗ bả vai của cậu: “Anh bạn nhỏ, tự mình thắp nhang cầu phúc đi.”
*
『 Năm Giang Đường Dã mười sáu tuổi chính là một cậu thiếu niên. Năm đó anh học hút thuốc học đánh nhau, lúc trở về trên người đều có mùi máu tươi.
Cô bé Như Hứa nghe được tiếng động, vẫn còn buồn ngủ nhưng sẽ chạy ra từ trong phòng ngủ, nhìn thấy dáng vẻ đơn bạc của cậu thiếu niên đang ngồi trên ban công, giữa hai đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.
Cũng mới có mười sáu tuổi nhưng trong lòng lại chất chứa rất nhiều tâm sự không thể bày tỏ ra được.
Sau này Như Hứa càng ngày càng hiểu được chuyện trên đời này, lại nhớ tới khung cảnh đó, đột nhiên cảm thấy chính mình giống như điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay của anh.
Ở trong đêm tối lập lòe ánh sáng, anh có thể châm thuốc cũng có thể dụi đầu thuốc, tất cả đều là ý niệm trong phút chốc.
Cậu thiếu niên quay đầu nhìn thấy cô, khóe miệng còn dính máu, cười rộ lên có hơi buồn cười nhưng không biết vì sao lại làm cho lòng người cảm thấy khổ sở.