Vườn Hoa Xuân Sắc

Chương 20

“Ngắm trăng cùng với chú đi, nhóc Như Hứa.”

Đó là lý do vì sao cô lại thích ngắm trăng, cũng là bắt nguồn của ánh trăng ở trong lòng cô.

Lúc này cô bé Như Hứa sẽ lũn cũn chạy tới, cậu thiếu niên dụi đầu thuốc, từ lan can nhảy xuống, dáng người thoăn thoắt.

Ngay lúc tiếp đất lại không chịu được mà hơi cong đầu gối lại, hít hà một hơi.

Anh ôm lấy cô bé Như Hứa mềm mại thơm tho, cùng ngắm trăng, rốt cuộc cũng từ nơi đơn độc lạnh lẽo tìm được chút ấm áp trên cuộc đời này.

Cậu thiếu niên hít hít mũi, xoa xoa mái tóc đen mềm của cô bé Như Hứa, cảm khái một câu: “Không ngờ được có ngày chú và một cây củ cải mập ú lại nương tựa vào nhau mà sống.”

Cô bé Như Hứa giận dỗi muốn nhéo anh một cái nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên khóe miệng của anh thì lại không kiềm lòng được mà chạm nhẹ vào, hỏi: “Chú nhỏ à, sao chú lại muốn như vậy?”

Cằm của Giang Đường Dã gác lên đầu cây củ cải nhỏ, đôi mắt hơi nheo lại như đang ngẩn người, cũng đang tự hỏi.

“Vì sao vậy?”

“Chú cũng không biết nữa?”

“Có thể là bởi vì chú muốn người khác chán ghét mình một chút.”

Cho dù là chán ghét cũng tốt.

Ít nhất còn được người ta chú ý.』

Vào khoảnh khắc nhào qua lúc đó, Như Hứa tỉnh táo hơn ai hết.

Cô nhìn thấy Giang Đường Dã, cô nhớ tới quả bóng bay ngày hôm qua, cô nhớ rõ trong tập tranh của mình đã vẽ anh vô số lần.

Nếu như nói là nhất định phải có một cơ hội vậy thì chính là ngay lần này.

Đáng giá không?

Rõ ràng là biết được không tốt, biết anh không ngại vượt qua cái ranh giới tình thân đó, cũng sẽ không có bao nhiêu là thích cô nhưng cô lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, kế hoạch lần này là như thế nào đây?

Hao tâm tốn sức, không rõ ràng cũng không trong sáng, so với mấy con chuột cống sống trong tăm tối còn làm cho người khác chán ghét hơn.

Cô giống như lúc đó, khao khát được người khác chú ý, cũng không ngần ngại nếu đó là cậu thiếu niên mười sáu tuổi năm đó.

Đây là một tình cảm không chính đáng, bất kể là nhìn từ phương diện nào cũng như vậy.

Nhưng mà, cô lại thích ngay giây phút này.

『 đáng giá không 』

Đáng giá.

*

Cả người đau đớn vô cùng, lông mi run vài cái, Như Hứa chậm chạp mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là trần nhà màu trắng tinh.

Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, chạm vào da thịt ấm áo của anh.

Hơi quay đầu lại chỉ thấy cả người Giang Đường Dã nhếch nhác, mặt mày lạnh lẽo, giọng nói âm trầm đến mức dọa người.

“Thích đến mức như vậy sao?”

Anh hỏi một câu, phía sau chữ thích đó không có tân ngữ.

Như Hứa không trả lời.

Chỉ là bỗng nhiên muốn cười.

Lúc này có tính là cô thắng hay không?

Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt nhưng đôi mắt lại sáng trong như cũ, khóe môi hơi nhếch lên, ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Rất thích.”

Như Hứa chỉ có thể nói chuyện thật nhỏ, không phát ra được hơi nào đã cảm thấy miệng vết thương đau nhói.

Bởi vậy mỗi chữ cô nói đều nhẹ nhàng như nước chảy.

“Chú nhỏ, sao chú lại nổi giận?”

Đúng vậy, chú nổi giận vì cái gì.

Dáng vẻ cô lúc hơi ngây thơ vô số tội, trong mắt là sương mù mênh mông, dường như chỉ cần lau một chút sẽ chảy nước mắt ra.

Giang Đường Dã nhìn thấy dáng vẻ gầy gò yếu ớt như con mèo còm của cô cô thì vén mái tóc ẩm ướt của cô ra phía sau, trên mặt cười nhưng trong mắt lại không cười: “Em thật sự nghĩ rằng tôi không nhìn thấy màn kịch nhỏ này của em sao?”

Du͙© vọиɠ chiếm hữu lần lượt quấy phá, anh lần lượt cho cô cơ hội nhưng cô lại vứt bỏ cơ hội, cô không cần.

Tại sao lại không nghe lời như vậy?

Cô gái nhỏ nép người trên giường, trong khóe mắt chứa đầy nước mắt, không phải vẻ lúng túng khi bị vạch trần mà là quá buồn cười, cả người đều đang run.

Cô biết anh sẽ nhìn thấu, anh còn muốn nhìn thêm cô sẽ đi bước tiếp theo như thế nào?

Không biết liệu bước đi này có đủ hay chưa?

“Nhìn thấu rồi, sau đó thì sao?

Giang Đường Dã thở dài, khom lưng che mắt cô lại, đầu ngón tay cảm nhận được nước mắt nóng bỏng của cô, không đành lòng.

“Em sẽ hối hận.”

Như Hứa ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, nắm lấy tay anh, cười nói: “Sau đó thì sao?”

Rốt cuộc anh cũng cúi người xuống hôn cô, giống như được bước vào giấc mơ đã ao ước bấy lâu nay, tay chống bên eo của cô, cắn môi cô, liếʍ láp dây dưa, nhìn thấy da thịt cô nổi lên một lớp ửng hồng, ngón tay mảnh dẻ như không xương của cô nắm lấy áo anh, như không muốn buông tay.

“Sau đó.”

“Em thắng.”