“Muốn đánh nhau thì tao sẽ hầu tới cùng nhưng có thể đừng chọn hôm nay được không?”
Người nam sinh dẫn đầu đứng đối diện hừ lạnh một tiếng: “Lý do?”
Chu Mục nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức để được gặp bạn gái tao hay không? Thời gian là vàng bạc tao đang tiếc nuối từng giây đây, xin mày biến đi giùm.”
Như Hứa: “……”
Đừng có xui đến vậy chứ?
Có bị đánh không đây?
Quả nhiên là anh ta vừa dứt lời thì một đám người đã xông lên đánh.
Chu Mục kéo tay Giang Ái quay đầu chạy trốn, lúc đi ngang qua Như Hứa còn xách cô như con gà con rồi cùng chạy.
Như Hứa: “……”
Này có thể suy xét lại một chút được không? Vốn dĩ cô đâu có dính dáng gì trong chuyện này?
Hai người yêu nhau thì tính cách sẽ bổ sung cho nhau.
Như Hứa tin.
Một đám thanh niên đuổi theo ba người, trường hợp này rước lấy vô số ánh mắt.
Thẩm Ngân đang nắm tay cô bạn gái nhỏ đứng hóng chuyện, tầm mắt của anh nhìn thấy đám người đang chạy trối chết đó thì đột nhiên trừng lớn hai mắt, theo bản năng mà hô to: “Nhóc Như Hứa?!”
Bạn gái ghen tuông nói: “Tình nhân nhỏ của anh đúng là rất nhiều đó, đi đường cũng có thể đυ.ng mặt được.”
Thẩm Ngân cũng không thèm giải thích, chạy nhanh chân đuổi theo hướng Như Hứa chạy trốn, vừa gọi điện thoại cho Giang Đường Dã.
Điện thoại đổ chuông vài lần người kia mới bắt máy.
Giọng nam lười biếng khàn khàn còn có chút bực mình.
“Mẹ mày gọi ông đây làm gì?”
Thẩm Ngân chạy mệt chết, vừa nghe thấy âm thanh như đang làm chuyện sung sướиɠ của người kia thì lửa giận trong đầu bốc lên, ngay cả đỉnh đầu cũng bốc khói rồi.
“Con mẹ mày! Nhóc Như Hứa bị người ta đánh chết rồi, để tao xem mày làm như thế nào!”
Giang Đường Dã im lặng hai giây: “Gửi địa chỉ cho tao.”
Sau đó ‘rụp’ cúp điện thoại rồi.
*
Trong phòng bao lớn của quán bar, dưới ánh đèn lờ mờ ngồi đủ một bàn người đẹp.
Ông chủ mặt mày hung tợn đang cười nịnh nọt, cúi người châm thuốc cho Giang Đường Dã.
So ra ông ta lớn tuổi hơn Giang Đường Dã rất nhiều nhưng lúc cần xin xỏ thì cũng chỉ có thể gọi người ta là anh.
“Anh à, anh xem em đã đủ thành ý hay chưa?”
Giang Đường Dã nhả ra một vòng khói xám trắng, nâng tầm mắt lên, ngay cả nụ cười mỉa cũng lười nhếch môi, chỉ cúi đầu nghịch cái đồng hồ của mình, không nói lời nào làm cho người đối diện lông tơ dựng ngược.
“Ông xem tôi là cái thá gì?”
“Em…. Em xem anh là trời, là phật, là tổ tông 18 đời nhà em.”
Ông chủ run rẩy lau cái trán không có giọt mồ hôi nào của mình, liếc mắt nhìn một bàn đầy mấy cô em chân dài: “Không nhanh chóng hầu hạ còn chần chừ cái gì?”
Oanh oanh yến yến, toàn là mùi son phấn.
Giang Đường Dã quay đầu đi: “Tránh ra.”
Mấy cô em chân dài cũng không dám sáp lại gần, đứng hết sang một bên lắp bắp.
Mặt ông chủ mặt như đưa đám, cảm thấy hôm nay mẹ bà nhà nó ruột gan ông sôi hết lên rồi, không phải nói rằng anh zai đây thích chơi bời sao? Sao lại không chơi?
Ngay lúc ông muốn tìm khối đậu hũ đập đầu vào thì nghe người đàn ông đó mở miệng: “Cô, qua đây.”
Cái chữ ‘cô’ đó đối với mấy cô em chân dài tới nách mà nói là rất lạnh nhạt, cô gái có đôi mắt to nói chuyện.
Cô ấy co thân hình mảnh khảnh lại, trốn vào trong góc nhất, ước gì không ai nhìn thấy cô.
“Gọi cô đó, đi qua đây!”
Ông chủ nóng nảy kéo cô gái bước qua, đẩy vào trong lòng Giang Đường Dã, cười hì hì: “Vẫn là anh tinh mắt, người đẹp như vậy không qua được mắt của anh mà.”
Cô nữ sinh nửa quỳ trên sô pha, cằm bị anh nắm lấy nên không thể không ngửa đầu nhìn anh, dùng dáng vẻ hoàn toàn bị khuất phục.
Trong mắt cô ấy có hơi nước, rưng rưng muốn khóc, yếu đuối đáng thương.
Đôi mắt này cực kỳ giống.
Trong xương cốt cô gái này còn nên có một chút quật cường, đánh không được, chèn ép không xong, lúc khó chịu sẽ cào người, gọi một tiếng ‘Giang Đường Dã!’
Nghĩ như vậy làm cho anh hơi thất thần, trong mắt có một chút mềm mại không muốn ai nhìn thấy được, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái.
“Chọn cô này.”
Ông chủ vui mừng như bắt được vàng, cúi đầu khom lưng dẫn mấy cô còn lại đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhưng không bao lâu sau thì người đàn ông đó bước ra khỏi phòng bao, quần áo ngay ngắn, chỉ có bước chân dồn dập, tư thế đó làm cho ông chủ sợ hãi, nói: “Anh còn muốn gì không ạ?”
Bước chân của Giang Đường Dã chợt chậm lại một nhịp, không quay đầu lại mà chỉ ném lại một câu lạnh nhạt: “Giữ lại trước đã.”
Trên sô pha, cô nữ sinh tóc tai lộn xộn, biểu cảm ngơ ngác, trên cổ có dấu hồng hồng, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên thì dường như chỗ đó còn nóng lên.
Trong lúc nhất thời cô không biết có nên tạ ơn cuộc điện thoại đó hay không.
Hay là cảm thấy không cam lòng.
Lời của tác giả: Ai trong hai người bọn họ sẽ thắng trận giằng co này đây????