Trong phòng bếp, Chu Liêm vừa cắt rau vừa nói chuyện phiếm với Như Hứa, hỏi về chuyện của Giang Ngu.
“Cô nhỏ ấy à? Hình như cô ấy có bạn trai rồi?”
Người đàn ông đang cầm dao cắt bỗng trượt một cái, suýt chút cứa vào ngón tay, nghe lời Như Hứa nói, anh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Nhớ tới cô gái môi đỏ lạnh lùng con thạch sùng, trong mắt của Chu Liêm lướt qua một tia sáng kỳ lạ.
Lúc ăn cơm, Thẩm Ngân vẫn cứ huyên thuyên về trò chơi vừa nãy, vừa nói còn khoa chân múa tay, nhìn dáng vẻ dường như ăn khổ không ít.
“Tức chết ông đây rồi, một ngày nào đó ông sẽ phục thù. Ông đây nếu không thắng được được mày thì một ngày nào đó con trai ông sẽ thắng mày, một ngày nào đó!”
Thẩm Ngân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Như Hứa gắp cho anh ta một miếng thịt, cười tủm tỉm nói: “Chú tiểu nhân ăn thịt đi.”
Giang Đường Dã cũng gắp cho anh ta một miếng thịt: “Con trai ăn thịt đi.”
Thẩm Ngân: Bà mẹ nhà nó, tao nói tao không ăn thịt.
Cơm nước xong xuôi, mấy người ở lại chơi trong chốc lát rồi Thẩm Ngân và Chu Liêm ra về, Giang Đường Dã tiễn bọn họ xuống lầu.
Như Hứa nhận được điện thoại của Chu Mục thì chạy ra ban công nghe.
“Sao vậy?”
“Tôi nhớ chị của em.”
Như Hứa: “Vậy anh gọi cho tôi làm gì?”
Người nam sinh bên kia bực mình xoa tóc: “Điện thoại của cô ấy tắt máy, nhất định là do mẹ cô ấy đang giám sát rồi, ngày mai em giúp tôi hẹn chị em ra ngoài đi.”
“Xem như là anh rể đang xin em đó.”
Như Hứa vẫn đang do dự thì nghe được một câu đó của anh ta, muốn cười mà không cười ra được.
Bát tự còn chưa xem mà dám ở trước mặt cô tự nhận là anh rể.
Nghĩ lại thì anh ta cũng đã giúp cô được một chuyện rồi.
“Tôi biết rồi, ngày mai chờ tôi.”
Cúp điện thoại xong, cô vừa quay người đã phát hiện Giang Đường Dã đang đứng trong phòng khách nghe cô nói chuyện điện thoại, không biết là đã nghe được nhiều hay ít.
Tay đặt trên khóa cửa của phòng ngủ, cô nghe được giọng nói của Giang Đường Dã phát ra từ phía sau: “Bóng bay của cháu.”
Như Hứa ngây người, cô nhìn thấy mấy quả bóng bay ở trên đất.
Cô gái nhỏ ngồi xuống rồi cầm lấy quả bóng bay ở trên đất, phủi đi bụi đất bám lên, lẳng lặng nhìn trong chốc lát lại bật cười.
Nhìn quả bóng bay này đúng là giống một kẻ ngốc.
Có lẽ anh ấy nói đúng, cô là người không có tiền đồ.
*
Ngày hôm sau Như Hứa đi tìm Giang Ái.
Mượn lý do đi mua sách làm cho Hà Uyển nhìn với ánh mắt bán tín bán nghi nhưng cuối cùng cũng đem được người ra ngoài, hai người ngồi trong một quán cà phê chờ Chu Mục.
“Chu Mục nói anh ta gọi điện cho chị không được nên nhờ em đưa chị ra ngoài.”
Giang Ái khởi động điện thoại mới phát hiện điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trong mắt lộ ra mấy phần mệt mỏi.
“Chị có thử nói chuyện rõ ràng với mẹ, chị sẽ không làm ảnh hưởng đến kết quả học tập, cũng nghe theo định hướng của mẹ nhưng phải cho chị có lại một chút tự do riêng tư của mình.”
“Mẹ chị làm ầm lên một trận ra trò, chị cũng đã thử làm hết cách rồi, cũng từng nghĩ tới sẽ từ bỏ Chu Mục.”
“Cuối cùng vẫn thất bại.”
Như Hứa nhớ tới quả bóng bay ngày hôm qua, nghe thấy Giang Ái nói như vậy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, nụ cười có chút chua chát.
“Em rất hâm mộ sự thất bại của chị.”
Ít ra chị còn có chút gì giữ lại không để uổng phí.
Một câu nói không đầu không đuôi làm cho Giang Ái nghe thấy mà mở to hai mắt, chưa kịp hỏi ra chuyện gì thì Chu Mục xuất hiện.
Vừa xuất hiện đã ôm chầm lấy Giang Ái, lẩm bẩm cái gì đó chọc cho Giang Ái đỏ mặt đánh anh ta hai cái.
Như Hứa không muốn ở chỗ này làm bóng đèn nên nói với Giang Ái cô ra ngoài đi dạo, trễ chút mới quay lại sau đó sẽ cùng Giang Ái về nhà tránh cho Hà Uyển sinh nghi.
Trùng hợp là bên cạnh quán cà phê có một tiệm sách, Như Hứa lẩn quẩn trong tiệm cả buổi trưa mua được mấy quyển sách, trả tiền xong xuôi chuẩn bị đi tìm Giang Ái.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi tiệm sách thì nhìn thấy Chu Mục che chắn cho Giang Ái ở đằng trước, biểu cảm ngạo nghễ, mặt mày lộ ra vẻ kinh thường sâu sắc.
Đối diện là một đám người, hình như không có ý tốt mà là tới gây sự.