Cô thiếu nữ nhỏ xinh ôm cái nón hóa trang to sụ như vậy, hơi híp mắt nhìn về cách đó không xa, lắc đầu với cậu nam sinh nói xin lỗi.
Dưới chỗ vòng quay có một người đàn ông đang đứng, bên cạnh là một cô gái dáng người bốc lửa, giống như là một cặp tình nhân đang cười nói gì đó.
Đặc biệt là người đàn ông rất thu hút sự chú ý, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ cao quý, khi cười làm đôi môi mỏng nhếch lên, làm cho người khác không thể nào dời mắt.
“Thẩm Ngân đâu rồi?”
“Aiii, tôi cũng không biết, đã nói cũng nhau chơi đu quay mà không biết chạy đi đâu.”
Cô gái làm ra biểu cảm kinh ngạc, cho rằng người khác sẽ không nhìn ra cô đang diễn trò.
Kỹ thuật diễn điêu quá đấy.
Trong lòng người đàn ông thầm chửi một câu.
Lúc này ngẫu nhiên có một người đi tới, vụng về lê tấm thân nặng nề đưa cho người đàn ông một cái bóng bay.
“Tôi không cần.”
Giang Đường Dã đẩy cái bóng bay đó ra.
Người hóa trang đó lại bám riết lấy anh không tha.
Cứ như vậy đưa đẩy hai lần thì cô gái không nhìn được nữa, muốn nhận giùm quả bóng cho xong mà người đó lại không chịu đưa cho cô, cố chấp đưa cho Giang Đường Dã.
Lúc này lại không biết vì cái gì mà Giang Đường Dã lại nhận lấy, nói cảm ơn.
Người hóa trang dừng một chút rồi nhân lúc người đó còn chưa kịp chuẩn bị, đá Giang Đường Dã một cái rồi chạy mấy dạng.
Cô gái la lên một tiếng rồi hỏi Giang Đường Dã có sao không.
Giang Đường Dã cười nhạo một cái, bị con nhím nhỏ chích một cái, có thể có chuyện gì được.
Lúc Thẩm Ngân trở về nhìn thấy trong tay Giang Đường Dã có bong bóng thì cười nhạo nói: “Bao nhiêu tuổi đầu mà còn chơi bóng bay, có biết liêm sỉ không?”
“Mày có không? Số điện thoại đã lấy được chưa?”
Thẩm Ngân cười nham nhở, lắc lắc điện thoại rất tự hào: “Chuyện đó đương nhiên, ai có thể ngăn cản được sức quyến rũ của ông đây.”
“Được, vậy chúng ta về thôi.”
“Aiii, từ từ đã, mày tính về nhà nào?”
Thẩm Ngân đuổi theo Giang Đường Dã, đột nhiên nhớ tới hình như còn sót một người nên tức tốc chạy lại, đã đặt xe giúp rồi, tự đi về nhà đi.
Cô gái ngây ngốc đứng tại chỗ, chờ phản ứng lại thì hai người đàn ông kia đã đi xa rồi, vốn là cô đi xem mắt Thẩm Ngân nhưng lại vô tình crush một người khác, kết quả là không thu hoạch được gì, mất cả chì lẫn chày.
Như Hứa đá người đó một chân xong rồi chạy trối chết, thay quần áo ra rồi về nhà tắm rửa một cái, bật điều hòa lên, nằm trên giường mới dám thở hổn hển.
Sao mà ở trước mặt anh cô chỉ có chật vật và chạy trốn vậy.
Cô gái nghĩ.
Đây là tình yêu sao?Ánh nắng yếu dần, mặt trời xuống núi.
Chỉ có ve không ngừng kêu.
Màn đêm buông xuống, mọi nhà đều lên đèn, trong không khí thoang thoảng mùi cơm.
Chuông cửa vang lên, Như Hứa ra mở cửa thì đập vào mắt là khuôn mặt của ba người.
Thẩm Ngân: “A a a nhóc Như Hứa có nhớ chú hay không?”
Chu Liêm: “99% là không có.”
Giang Đường Dã: “Tao mà nhớ mày là ban đêm sẽ gặp ác mộng.”
Như Hứa nghe ba người pha trò thì cười khúc khích, mi mắt cong cong vui vẻ.
“Chú tiểu nhân.”
Mặt mày Thẩm Ngân uể oải, huých vai Giang Đường Dã một cái: “Đều tại mày, người đẹp trai soái khí ngút trời như tao mà bị hủy hoại trong tay con bé nhà mày.”
“Chúc mừng mày, chuẩn bị ăn cám rồi con.”
Chu Liêm xách rau dưa vào trong bếp, xắn tay áo lên hỏi Như Hứa: “Có thể đến làm phụ bếp cho chú không?”
“Dạ được.”
Hai người còn lại tìm máy chơi game, ở trong phòng khách tôi chém anh gϊếŧ.
“Con mẹ mày đừng có đâm tao nữa được không?”
“Tao thích đâm đấy thì sao, thì sao?”
Như Hứa đang nhặt rau nghe được tiếng mắng chửi của hai người trong phòng khách thì không nhịn được cười.
Chu Liêm hỏi: “Sao vậy?”
Như Hứa nhún vai, cười nói không có gì.
Chỉ là cảm giác, náo nhiệt thật tốt.
Cô cũng từng nghĩ tới cứ lấy thân phận người nhà ở bên cạnh anh là được rồi, con người không thể tham lam quá, cái gì cũng muốn.
Có điều, chỉ cần anh cười lên cô cũng rất yêu rồi.