Sau khi kết thúc đợt thi cuối kỳ chính là kỳ nghỉ hè vui vẻ đáng mong đợi.
Lục Giảo thu dọn sách vở rồi hỏi Như Hứa nghỉ hè dự định làm gì.
Như Hứa một tay chống cằm, nhìn mây trắng bay ngoài cửa sổ, nửa ngày mới mở miệng.
“Mình muốn đi làm thêm.”
“Mày không thiếu tiền thì đi làm thêm làm gì?”
Cô thiếu nữ ngáo một cái, lười nhác nói: “Để trải nghiệm cuộc sống.”
Lục Giảo: “Ha, ha, ha.”
Có quỷ mới tin?
Như Hứa đi làm thêm ở một công viên giải trí gần nhà, nhiệt độ ngoài trời 36 37 độ cực nóng mà cô mặc một bộ đồ hóa trang hoạt hình ngẫu nhiên cực dày, không tới vài phút thì cả người đã ướt nhẹp mồ hôi.
Có rất nhiều trẻ con vây xung quanh, có đứa kéo tay cô, có đứa ôm chân cô, còn có đứa suýt chút nữa kéo cô ngã ra đất.
Dùng bóng bay thu hút sự chú ý của bọn trẻ là ý kiến sáng suốt, bọn trẻ sau khi nhận được bóng bay thì tản ra.
Giữa trưa sẽ có đồng nghiệp hỗ trợ mang cơm cho cô.
Đồng nghiệp là một nữ sinh thân mình tròn trịa, nhìn Như Hứa chảy mồ hôi đầy đầu với ánh mắt hâm mộ, đôi mắt đen ướŧ áŧ lập tức trở nên nhu nhược đáng thương.
“Sao cô lại đi làm công việc này? Nhìn qua cô không phải là người thiếu tiền nha.”
Như Hứa nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi mở miệng cười, nói: “Do tôi thích công viên giải trí.”
Tuy rằng chỉ được đến có một lần nhưng cô rất thích.
『 Cậu thiếu niên trong trí nhớ của cô như mới chỉ hôm qua, mua rất nhiều kẹo và bóng bay cho cô rồi sau đó kiêu ngạo nói, trẻ con nhà khác có thì nhóc Như Hứa nhà mình cũng phải có.
Cô bé Như Hứa im lặng một chút rồi chỉ vào ba mẹ của các bạn nhỏ khác, nói, cháu muốn cái đó.
Cháu có thể dùng tất cả chỗ kẹo và bóng bay này đổi lấy cái đó không?
Giang Đường Dã ngồi xổm xuống, ngón tay quẹt qua đôi mắt ẩm ướt của cô, cười một chút, đôi mắt đen trở nên dịu dàng.
“Không cần đổi có được không? Đây là chú nhỏ mua cho cháu, cháu cho người khác là chú buồn đó.”
Cô bé Như Hứa suy nghĩ thấy cũng có lý nên nhanh chóng gạt phăng chuyện đó đi, đi về phía trước hai bước mới phát hiện ra chú nhỏ không có đuổi kịp cô.
Vừa quay đầu lại đã thấy cậu thiếu niên còn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn mấy đứa trẻ khác đang chơi đùa cùng ba mẹ, vui cười giòn giã nghe rất chói tai.
Anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời một lát sau đó tủm tỉm chạy tới, bế nhóc Như Hứa lên.
“Về nhà thôi.”』
Anh đã từng nói, yêu, chính là thứ rẻ tiền nhất.
Ai biết được.
Ít nhất là trong mắt Như Hứa đó là thứ vô cùng cao quý.
Vào buổi chiều, nhiệt độ không khí lên cao.
Từng giọt mồ hôi chảy từ trên thái dương xuống, làm nhòe đi tầm mắt, thấm ra sau lưng làm ướt đẫm toàn bộ phần lưng.
Thừa dịp ít người, Như Hứa tranh thủ cởi cái nón hóa trang ra, ngồi trên bồn hoa nghỉ ngơi trong chốc lát, uống miếng nước.
Có một nam sinh đi tới, dáng vẻ có chút ngượng ngùng đưa cho Như Hứa một tờ khăn giấy.
“Lau đi.”
Như Hứa sửng sốt một chút rồi nói cảm ơn, nhận tờ khăn giấy thấm mồ hôi trên trán.
“Tôi có thể lấy một quả bong bóng được không?”
Nam sinh hỏi, không biết có phải do trời quá nóng hay không mà mặt hơi đỏ hồng.
“Có thể.”
Như Hứa đưa cho cậu ta một cái rồi đứng lên tiếp tục công việc.
“Chuyện đó.” Nam sinh vội vàng chạy tới trước mặt Như Hứa, ậm ừ nửa ngày mới nói: “Tôi có thể xin Wechat của bạn không?”