Vườn Hoa Xuân Sắc

Chương 14

Như Hứa run tay, quân cờ trong tay ‘cạch’ rơi xuống đất.

Ngày mùa hè nóng nực, mơ màng như sắp ngủ.

Lời anh nói giống như một cây kim đâm vào da, làn da nhợt nhạt có hơi đau đớn, Như Hứa giống như từ trong mơ tỉnh lại nhưng lại như là lạc vào một giấc mơ khác.

Rốt cuộc cái gì là thật cái gì là giả.

Cô cũng không phân biệt được nữa.

Giang Đường Dã nhặt quân cờ lên đặt vào trong lòng bàn tay của Như Hứa, nhưng lại không nóng lòng rút tay lại mà dùng lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay non mềm của cô, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Như Hứa đột nhiên rút tay ra nhưng bị anh nắm chặt lại, không cách nào tránh ra được.

Ông nội và vυ' Ngô có thể ra đây bất cứ lúc nào, bây giờ anh đang muốn làm gì?

Bình tĩnh suy nghĩ lại thì Như Hứa đã làm nhiều chuyện như vậy cốt ý muốn làm anh chủ động sao?

Đương nhiên là có nghĩ đến rồi.

Em bước mười bước về phía anh thì tất nhiên cũng muốn anh bước một bước về phía em.

Có điều hôm nay anh đúng là rất khác thường, không theo như tính cách thường ngày của anh, tiết tấu hoàn toàn bị anh nắm giữ trong tay làm cho cô trở thành người bị động nên phải dao động.

“Buông ra! Giang Đường Dã, chú buông ra….”

Như Hứa luôn là như vậy, dưới tình thế cấp bách thì cái gì cô cũng quên đi, lời nói ra cũng không kịp lựa lời, dù sao lớp ngụy trang cũng là giả, bị bóc trần như vậy thì bản chất thật sự sẽ bị lộ ra.

Mà anh cũng rất thích nghe mấy câu chát chúa này của cô, còn có gương mặt tức giận sẽ đỏ lự lên mà kêu ‘Giang Đường Dã’.

Dường như là cô đã phủ thêm một tầng ý nghĩa khác cho cái tên quá mức quen thuộc này.

Hôm nay dường như trong gió cũng có tẩm rượu, gió thổi qua làm người choáng say không tỉnh táo được, rất muốn làm chuyện phạm tội.

Nắm lấy tay còn không tính, gương mặt anh nương theo làn gió thổi qua dường như phóng đại lên rất nhiều lần, hai cái trán chống vào nhau, chóp mũi đối chóp mũi.

Chỉ có môi là không chạm nhau.

Anh giống như sẽ không sợ gì cả mà làm chuyện thân mật nhất với cô, cũng sẽ không để ý một câu nói yêu là cái gì.

“Sau này không cho gọi như vậy nữa, chỉ được gọi chú nhỏ có biết không?”

Như Hứa vẫn không nhúc nhích, lại không thể nhìn vào mắt anh nên đành nhắm hai mắt lại.

Tay còn bị anh nắm lấy.

Cô cuộn đầu ngón tay lại, suýt chút nữa là có thể ngoắt lấy đầu ngón tay của anh rồi.

“Nếu như dám gọi thì sao?”

Người đàn ông cười rộ lên, tiếng nói hơi khàn làm rung động màng tai của cô, chui vào trong lòng cô.

“Tốt nhất là cháu cứ thử xem.”