Cuối tuần, Như Hứa trở về nhà cũ thăm ông nội.
Vυ' Ngô mở cửa cho cô, đón lấy túi lớn túi nhỏ trong tay cô rồi không nhịn được cười: "Hai chú cháu tụi con ăn ý quá đó, muốn tới sao không cùng nhau tới, người trước người sau tính tạo bất ngờ à?"
Động tác đổi giày của Như Hứa chợt khựng lại, lúc này cô mới phát hiện bên cạnh tủ giày có đặt một đôi giày da của nam.
“Chú nhỏ đâu rồi vυ'?”
“À, đang ngồi chơi cờ ngoài sân với ông cụ đó.”
Bên nhà cũ có một khoảng sân nhỏ, trong sân có cây đại thụ che trời, dưới tán cây đặt một cái bàn tròn, đặt thêm hai cái ghế tròn, hai người ngồi trên hai ghế.
“Mày có biết kính già yêu trẻ là cái gì không? Đã bao nhiêu tuổi rồi còn ông già đây bao nhiêu tuổi hả, ông đây còn có thể đánh được mấy trăm ván nữa đâu sao không nhường ông già này một chút đi?”
“Con không biết kính già yêu trẻ là cái gì, con chỉ biết thắng làm vua mà thôi.”
Giang Đường Dã nhàm chán ngáp một cái, giữa hai đầu ngón tay thon dài kẹp một quân cờ màu đen nhẵn bóng, híp mắt lại đánh giá bàn cờ dưới ánh nắng.
Nhưng thật ra anh đã nhìn thấu bước đi của cờ rồi.
“Ván cờ này không tệ.”
“Có hòa cũng không sao.”
Ông cụ trừng mắt vểnh râu, xáo tung ván cờ lên rồi lại cướp quân cờ đen trong tay Giang Đường Dã, nổi tính trẻ con ôm hết bàn cờ vào người rồi nói: “Là Như Hứa cho ba.”
Giang Đường Dã ‘haizzz’ một tiếng, mặt mày sáng lạn, cười nói: “Là con cho mới đúng.”
Nói rồi cướp lại bàn cờ, vốc một nắm cờ ở trước mặt ông cụ khoe khoang.
Ông cụ chống gậy, bước hai bước lại gần, vẻ mặt cau có làm bộ muốn đánh anh.
Như Hứa vội chạy tới đỡ lấy ông cụ, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ông ơi, chân ông đau đừng có chấp nhất với chú ấy.”
Vυ' Ngô đứng xa xa nhìn cũng lắc đầu.
Đứa nhỏ nhất trong nhà lại là đứa hiểu chuyện nhất.
Không dễ dàng gì.
“Như Hứa, con tới đúng lúc lắm, ngồi ngồi đi, đánh cờ với cái thằng chết bằm này, phải đánh bại nó!”
Ông cụ mạnh mẽ nhấn Như Hứa xuống ghế ngồi, lấy cái hũ đựng quân cờ nhét vào trong người cô, giống như là tìm thấy được chỗ dựa, chỉ vào Giang Đường Dã nói: “Thằng xấu xa mày đi đời rồi.”
Giang Đường Dã thong thả sắp xếp lại bàn cờ, cười như không cười mà nhìn Như Hứa.
Hôm nay cô mặc một cái váy màu vàng nghệ, cổ áo là dạng chữ V để lộ ra xương quai xanh thon thả cuốn hút, vừa tươi mát vừa thanh cao giống như đóa hoa cúc non lả lướt mềm mại.
Lớp ngụy trang của con nhím nhỏ đã được đeo lên rồi.
Che đậy thật kỹ những điều không muốn để lộ ra ngoài.
“Trước đó đã nói rõ là chú nhỏ sẽ không biết yêu trẻ con.”
“Không cần.”
Cô gái nhỏ cúi đầu nhặt quân cờ của mình, cần cổ mảnh mai trắng mịn chính là thứ thu hút ánh mắt của người khác nhất, vô sô hạt nắng rơi sau gáy cổ giống như một ấn kỹ vĩnh hằng.
Ấn ký.
Giang Đường Dã cười cười sờ đến cái băng keo cá nhân trên cánh tay.
Anh cũng có.
Ông cụ xua tay, nói hai người cứ đánh trước, ông muốn tìm thứ gì đó ăn đã.
Cuối cùng đi hai bước rồi quay đầu lại dặn dò Như Hứa nhất định phải đánh thắng.
“Chấp quân đen đi trước.”
“Chú muốn đi sau.”
Như Hứa ngước mắt lên nhìn thấy cái liếc mắt của anh, hạ quân cờ trắng đầu tiên xuống bàn cờ.
“Còn nhớ rõ ai dạy cháu đánh cờ không?”
Người đàn ông này hình như rất cố chấp với mấy chuyện nhớ hay không này.
Vì thế, Như Hứa nói: “Không nhớ rõ.”
À.
Giang Đường Dã làm như không nghe thấy, gật đầu hiểu rõ, dáng vẻ như rất vừa lòng: “Vậy nhắc cho cháu nhớ rõ là chú nhỏ dạy.”
Như Hứa: “……”
“Vậy bây giờ chú nhỏ lại dạy cho cháu biết nam sinh bây giờ không đáng tin cậy, biết không?”
“Không biết.”
Giang Đường Dã căn bản là không đặt chuyện châm chọc này vào trong mắt, ba phần tâm tư dồn vào bàn cờ, bảy phần tâm tư đặt trên người Như Hứa.
Huống hồ cô càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì anh càng hăng hái.
Đây là một loại du͙© vọиɠ thắng thua, không phải là của người trên đối với bề dưới mà là của nam và nữ.
“Mông không đau à.”
Anh hỏi.
Như Hứa nhìn ván cờ không mấy lạc quan lắm, nhấp môi cười khẽ, đáng tiếc không để lộ ra cái răng nanh đó.
“Vậy tay chú cũng không đau à?”
Cô nhìn thấy băng keo cá nhân trên tay anh thì trong lòng đắc ý.
Điểm này vô tình chọc lên cơn tùy hứng của Giang Đường Dã, anh không tập trung đánh cờ được nữa, đứng lên ra sân vắng tản bộ, rảo bước xung quanh Như Hứa rồi mới mở miệng từ từ kể lại, giống mấy thanh niên choai choai không ăn được bánh còn chê bánh dở, đôi mắt đen sáng ngời, nụ cười thuần túy.
“Chú tới bệnh viện chích hai mũi, còn đến thú y chích ngừa dại, bác sĩ hỏi chú sao lại bị cắn, chú nói do mèo nuôi trong nhà cào trúng, bác sĩ nói không đúng, cái này giống dấu răng hơn. Chú nói không sao, con mèo hoang tu luyện thành người. Nếu không cháu cắn thêm cái nữa để chú tới bệnh viện xem thử rốt cuộc là người hay là mèo.”
Nói đến lời này, anh đứng lại phía sau lưng Như Hứa, bỗng nhiên nở nụ cười.
Ở đầu tường trong sân có một con mèo ba tư đang nằm bò, là do ông nội nuôi nhưng được Như Hứa vỗ béo, khi còn nhỏ thì tay chân nhanh nhẹn nhưng bây giờ thì đã mập ục ịch rồi.
Giờ phút này đó đang tung tăng chạy đến bên chân Như Hứa, xù lông bù xù cọ vào cẳng chân trơn nhẵn của Như Hứa, nũng nịu.
Nói xem là có hợp với tình hình lúc này hay không chứ.
Người đàn ông đứng sau lưng thiếu nữ, mập mờ che phủ bóng của cô, bỗng nhiên đưa tay ra từ dưới cánh tay của cô, hạ xuống một quân cờ.
Vô cũng thành thạo.
Đối với chuyện gì anh cũng nắm chắc phần thắng lợi.
Thật sự làm người khác chán ghét.
“Yêu đương gì thì cho đàng hoàng đừng để chú phát hiện, chú nhỏ vĩnh viễn là chú nhỏ tốt nhất của cháu.”
Một câu nói giống như mứt trái cây đã tẩm sẵn độc.
Buộc người khác phải ăn vào miệng.
Vĩnh viễn sao?
Không có gì khác.
Như Hứa bế con mèo bên chân lên ôm vào trong người, nói: “Để cháu tự đi là được rồi.”
Thêm con mèo mập ‘meow’ một tiếng giống như phụ họa.
Giang Đường Dã đi một nước cờ mấu chốt, giống như kẻ định đoạt số mệnh rồi tấm tắc hai tiếng: “Nhóc Như Hứa thua rồi.”
“Mèo mập, đi xuống.”
“Chỗ đó mày có thể ngồi à?”
Con mèo ‘meow meo’ một tiếng rồi uể oải nhảy xuống từ trên đầu gối của Như Hứa, chạy xa ra.
Chậc, mập thiệt.
“Ăn cơm thôi, nói mau, là đứa nào thắng?”
Ông cụ đang đứng trên lầu kêu xuống hai người ở phía dưới.
Như Hứa đứng lên, đang muốn trả lời ông thì hai vai bị anh đè lại éo ngồi xuống.
Giang Đường Dã vẫy tay, lớn tiếng nói: “Là con thua.”
Ông cụ cười ha ha, dáng vẻ xoay người cũng mang sự theo vui vẻ.
Anh cúi người nhặt chiếc lá rơi trên tóc cô gái nhỏ, nói lại gần bên tai cô, nói: “Chú nhỏ không yêu con nít.”
“Chú nhỏ yêu em.”