Vườn Hoa Xuân Sắc

Chương 12

Lại nói đến Giang Đường Dã.

Từ nhỏ anh đã cùng với đám Thẩm Ngân, Chu Liêm chơi với nhau, là kiểu tình anh em mặc chung một cái quần.

Cũng được đi, nếu nói một cái quần có hai ống thì nhất định là Giang Đường Dã chiếm một cái, Thẩm Ngân và Chu Liêm chen nhau một cái.

Nói đến tính cách của ba người thì không có gì giống nhau.

Giang Đường Dã tuy ngoài mặt mê chơi nhưng lòng dạ suy tính thâm sâu, ai dám làm cho anh mất hứng thì đảm bảo trăm ngàn lần không có quần mà trở về.

Thẩm Ngân tuy nhìn không đáng tin cậy nhưng thật ra đúng là người không đáng tin cậy, hơn nữa còn có chút hèn, đυ.ng chuyện gì xách quần chạy còn nhanh hơn người khác.

Chu Liêm là người quy củ nhất trong ba người, lúc còn đi học cũng là người có thành tích tốt nhất, sau khi tốt nghiệp không chịu kế thừa sự nghiệp gia đình, một hai đòi đi làm giáo viên.

Đối với chuyện yêu đương của Như Hứa thì hai người này đều có ý kiến khác nhau.

Thẩm Ngân uống nước cũng phun hết ra, suýt chút nữa phun lên mặt hai người kia, ngay sau đó là một nụ cười ti tiện.

“Cây cải thìa nhà mày bị bật gốc rồi con.”

“Bật cái mẹ nhà mày.”

Giang Đường Dã quay qua Chu Liêm, thái độ nghiêm túc, khiêm tốn xin ý kiến.

“Thầy Chu à, thầy nói xem việc này nên làm như thế nào?”

Chu Liêm là người có nét mặt hiền như ông Phật, lúc nào trên người cũng tản ra hào quang phổ độ chúng sinh.

“Dạy học nhiều năm, tao cảm thấy không nên ngăn cản, mấy đứa nhỏ đang yêu đương thắm thiết thì mày nên hết lòng ủng hộ.”

“Hết lòng ủng hộ….”

Cái thứ tình cảm gà bông này là một ngành mới khởi nghiệp sao?

Hai chân Giang Đường Dã gác lên bàn trà, cả người tựa hết vào sô pha, nhìn bộ phim thần tượng chiếu trên TV, hừ nhẹ một tiếng: “Tao càng muốn bóp chết từ trong nôi.”

Thẩm Ngân lắc đầu, giơ ngón tay ra biểu thị không đồng ý: “Thằng Tư này, nói lời công đạo thì mày bỏ đi 5 năm, đều là tao chăm con nhỏ giúp mày, cho nên nếu muốn bóp chết thì phải để tao.”

Giang Đường Dã rút điếu thuốc, sau khi châm lửa thì kẹp ở giữa hai ngón tay, hút một hơi rồi nhả ra làn khói nhàn nhạt, đôi mắt đen trầm tĩnh không biết đang suy nghĩ gì.

“Thẩm Ngân, tao thấy hơi hối hận.”

“5 năm đó tao không nên bỏ con bé lại.”

Sau khi ba người tụ tập xong, Giang Đường Dã cũng không về thẳng nhà mà ghé vào một tiệm xăm.

Thợ xăm hình là một người nữ nét đẹp kiều diễm, nhìn thấy Giang Đường Dã không nói hai lời đã huýt sáo một cái.

“Anh trai, muốn xăm ở đâu.”

Giang Đường Dã vươn cánh tay để lộ ra dấu răng hai ngày trước của Như Hứa, ở sườn trong của cánh tay, đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn còn thấy được một vòng răng.

Người thợ xăm nở nụ cười yêu nghiệt, ngón tay vuốt qua dấu răng còn rõ ràng trên cánh tay anh, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh trai ở trên giường mạnh mẽ quá nên bị cắn phải không.”

Giang Đường Dã nắm ngược lại bàn tay đang đùa giỡn của cô ấy, cười đến đa tình: “Muốn thử không?”

Quá trình xăm rất nhanh vì không cần phải lấy khung xăm, chỉ là không muốn dấu vết đó biến mất đi nên muốn lưu lại.

Kim đâm qua làn da, chảy chút máu nhưng anh cũng không nhíu mày lấy một cái, nghĩ rằng phải giả vờ làm một người chú tốt cũng thật khó, không biết còn có thể giả vờ đến lúc nào.

Trước nay anh luôn làm việc tùy hứng, đi một bước tính một bước, vừa tùy ý vừa tùy hứng, không màng đến hậu quả.

Làm thì làm, yêu thì yêu.

Kêu anh một tiếng chú nhỏ thì đã làm sao.

Chờ đến lúc không thể quay đầu lại nữa còn không biết là ai cắn ai.

Đúng là anh muốn đối xử tốt với Như Hứa, là một người chú tốt, nuôi dưỡng cô cả đời cũng không có gì, ngoài mặt duy trì cái tình cảm người thân này, chờ thêm một thời gian nữa phai nhạt đi rồi thì cô ấy muốn tính thế nào cũng được.

Nhưng sự hứng thú nhất thời này của anh mãi không chịu tiêu tan, mà anh cũng không muốn nó cứ trôi tuột đi như vậy.

Sau khi trả tiền xăm xong xuôi thì Giang Đường Dã đi ra ngoài, anh bị người thợ xăm đó giữ lại.

“Anh trai có muốn thử không?”

Cô ấy có ý mời gọi anh.

Gần đây ham muốn của Giang Đường Dã không lớn, đặc biệt kể từ sau lần mộng tinh đó.

Trong mắt người đàn ông vờ có chút nhu tình, nhưng cũng chỉ là giả vờ.

Nói ra không chừng anh ấy sẽ hôn cô, hay là bóp chết cô.

“Cô chịu không nổi đâu.”

Anh quẳng lại một câu rồi bước đi không thèm quay đầu lại.

Nữ thợ xăm đã gặp qua rất nhiều si nam oán nữ, tôi vì anh chịu đựng nỗi đau da thịt, xăm lại một dấu ấn thuộc về nhau tựa như là tình yêu đích thực của đời nhau.

Nhưng hôm nay vị khách này lại xăm dấu răng, rất đặc biệt.

Đặc biệt là bạc tình.

Anh chỉ đơn giản là muốn lưu lại một cái suy nghĩ cũng không có mấy phần tình yêu trong đó.

*

Sau này.

Cũng là một ngày bình thường như mọi ngày, có một thiếu nữ bước vào tiệm xăm, gương mặt thanh tú, dịu dàng nhu mì, nữ thợ xăm còn cho rằng cô gái này thế nào cũng sẽ đau đến mức rớt hai giọt nước mắt.

Nhưng cô ấy không có, ngây người xăm xong rồi đi.

Dáng vẻ đó làm cho cô nhớ tới người đàn ông bạc tình kia.

Một người quá bạc tình một người quá đa tình.

Rõ ràng hai người khác nhau như trời với đất nhưng sao cô lại đánh đồng hai người với nhau.

Kỳ lạ.